Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1583: Không thua thiệt (2)

Nhà của trưởng thôn có ba người con trai.
Con trai cả làm cơ quan hành chính trong thành phố.
Con thứ hai làm việc ở công ty xây dựng.
Đứa con út vô lại mà ông ta thích nhất, tiếp nhận công việc của cha anh ta.
Cho nên mới nói, người hiện tại đang đảm nhiệm chức trưởng thôn của Trần gia thôn là con trai út của trưởng thôn cũ.
Nhà của trưởng thôn làm tiệc đến rất khí phách, một kiểu tiệc cơ động tại chỗ được bày ở trên chiếu.
Thật ra thì, mấy năm qua đánh một đòn thật mạnh vào loại bầu không khí này, công chức bình thường, cho dù làm tiệc rượu cũng đều phải quy định tối đa bao nhiêu bàn, phần lớn các trường hợp đặc biệt cũng không được cho phép.
Đương nhiên, cũng vì vậy mà xuất hiện loại tình huống một hôn lễ có thể làm được chừng mấy ngày, hôm nay đãi bây nhiêu bàn, ngày mai lại thêm bấy nhiêu bàn, ngày hôm sau lại thêm bao nhiêu bàn nữa, ngược lại cũng không vượt quá tiêu chuẩn, dùng số ngày nhân lên thôi chứ sao.
Nhưng tương tự với loại tình huống hiện tại, không chút nào che giấu như thế này, thật đúng là khiến người ta có chút ngoài ý muốn.
Cũng không biết là không lĩnh hội được tinh thần, hay thực sự đã xem bản thân thành bá chủ một phương rồi nữa.
Xe cảnh sát mở chuông tiến vào.
Nhưng chỉ có một chiếc xe tới.
Những người còn lại đã được lão Trương sắp xếp ở khu vực lân cận tiến hành bao vây phong tỏa rồi.
Trên thực tế, không phải là không có những người dưới quyền muốn tiến vào chung với anh ấy, phàm là những vụ án dính tới xã hội đen, thật sự lo lắng đối phương sẽ bí quá hóa liều.
Lão Trương lại trực tiếp từ chối.
Lão Thọ Tinh* ngồi ngay ngắn vị trí chủ tọa, lúc trước đang nghe đám con cháu tiến lên từng người từng người nói lời chúc đầy tốt lành.
(*chủ nhân bữa tiệc mừng thọ)
Cười ha hả phát bao lì xì, tận hưởng niềm vui gia đình vui vẻ.
Còn có người điều khiển chương trình đang cầm microphone, đầy cảm xúc mà ca tụng những cống hiến và hy sinh vĩ đại của vị cựu trưởng thôn đối với sự phát triển của Trần gia thôn.
Rằng ngài ấy đã dùng cả nửa đời của mình, đều dâng hiến cho thôn dân của Trần gia thôn, ngài ấy chính là đại gia trưởng của tất cả mọi người trong Trần gia thôn, ngài ấy vì muốn khiến cho Trần gia thôn thoát nghèo làm giàu mà ngày nghĩ đêm mơ, ăn ngủ không yên…
Cảnh tưởng ồn ào náo nhiệt, phảng phất giống như một bức Ukiyo – e* khiến cho người ta cảm thấy “kỳ ảo như mộng”.
(* một trường phái hội họa phát triển mạnh mẽ từ thế kỷ XVII tới thế kỷ XIX tại Nhật Bản, dịch nghĩa từ này có nghĩa là “những bức tranh về thế giới hư ảo”)
Nhưng so sánh ngược lại, chính là bộ xương khô bị chôn ở bên dưới cột mốc giới ở cửa thôn suốt mười sáu năm kia.
Cho tới lúc này, lão Trương mới biết được lúc trước ông chủ từng nói “phần lớn thời gian lão thiên gia vẫn luôn mù”, tốt cuộc những lời này có hàm ý gì.
Tiếng còi xe cảnh sát chói tai phá vỡ bầu không khí ở nơi này.
Lão Trương đi xuống, đi theo phía sau anh là hai vị cảnh sát hình sự.
Tất cả quan khách ở nơi này đều nhìn mấy người lão Trương, tất cả mọi người đều không đoán được rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.
Một người đàn ông đầu hói mặt đầy mỡ kiêm bụng phệ đi tới.
Cười ha hả mà nói:
- Ồ, đây không phải là đội trưởng Vương sao, là ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy? Đến đây nào, đi vào uống một ly, uống một ly đi, đa tạ đội trưởng Vương đã cho tôi phần mặt mũi này.
Lão Trương không quen biết người ở trước mặt này, nhưng rất hiển nhiên, đối phương biết anh ấy.
Đây là con trai lớn của lão trưởng thôn, lăn lộn ở cơ quan hành chính trong thành phố, thật ra thì cũng được tính là quan lớn gì.
Nhưng đúng như câu nói của Lưu lão lão* đã nói trước khi tiến vào vườn đại quan**: một cọng tóc gáy trên người ngài cũng to hơn hông của gia đình nhỏ chúng tôi mà.
(một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, *vườn đại quan – đại quan viên: khung cảnh diễn ra của tác phẩm Hồng Lâu Mộng)
Lão trưởng thôn vẫn vững vàng ngồi ở chỗ đó, tay dắt lấy một đứa chắt đang ngồi ở bên cạnh, rất có vẻ
tay dắt bên cạnh một cái tằng tôn mà tay, rất có phong thái của người đứng đầu.
Lão Trương không thèm để ý tới người con trai lớn đang tiến lên làm quen này, mà trực tiếp lấy lệnh bắt giữ ra.
Trầm giọng nói:
- Trần Gia Đặc, Trần Thuận Khang, Trần Kiến Quốc, Trần Kiến Bân, các người bị tình nghi có liên quan đến tội cố ý giết người, hiện bị cơ quan cảnh sát phê chuẩn lệnh bắt giữ, bây giờ, mời các người cùng chúng quay trở về cục cảnh sát và phối hợp với những điều tra tiếp theo!
Trên bữa tiệc, lúc này mọi người đang bùng nổ.
Đại thọ bảy mươi, khách quý chật nhà, cảnh sát trực tiếp tiến vào bắt người, đây thật sự là buồn vui lưỡng trọng thiên rồi.
Bên trong, những người muốn xem náo nhiệt chiếm đa số, cũng có một vài người có quan hệ với nhà họ Trần, lúc này đều khẩn trương.
Lão Trương tiến lên, lấy còng ra, tự mình còng lão trưởng thôn kia lại.
Anh ấy chú ý tới, đứa con trai út đang đứng ở bên cạnh lão trưởng thôn kia, hai nắm đấm của anh ta siết chặt, phảng phất như đang kiềm chế gì đó.
Lão Trương làm bộ như không nhìn thấy gì cả.
Thành thật mà nói.
Ngược lại anh ấy còn hy vọng đối phương động thủ.
Đương nhiên.
Động dao thì tốt hơn.
Nếu như có thể móc ra thêm bình xịt gì đó.
Vậy thì không còn gì tốt hơn nữa rồi.
Có lẽ, đây cũng chính là nhượng bộ lớn nhất mà lão Trương có thể cho phép xảy ra ở ngay dưới phép tắc của mình đi.
Chỉ tiếc là.
Lão trưởng thôn là người đầu tiên bắt lấy cổ tay của con trai út của mình, cưỡng ép con trai út của mình bình tĩnh lại.
Ngay sau đó.
Lão trưởng thôn lảo đảo đứng lên.
Trên mặt của ông ta, đã đầy nếp nhăn, mặc dù dáng người cũng coi như là cường tráng, nhưng thực sự không cách nào che giấu được quá nhiều vết tích mà tháng năm lưu lại trên người.
Tất cả mọi chuyện đều đang nói rõ.
Thật ra thì.
Ông ta thực sự không sống được mấy năm nữa.
- Tối hôm qua tôi nằm mơ, mơ thấy anh ta trong giấc mơ, sau đó tôi đã cảm thấy, có lẽ hôm nay sẽ xảy ra chuyện.
Lão trưởng thôn khép hai tay lại, đặt ở trước mặt của lão Trương.
Rất chủ động.
Rất chủ động.
Thực sự rất chủ động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận