Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 616: Đây là vương tọa của ta! (1)

- Phốc!
Ông chủ Châu phun ngụm nước trà trong miệng ra.
Người phụ nữ nghiêng người, tránh thoát nước trà văng tung tóe, nhưng ánh mắt cô ta đã híp lại.
Cô ta không cảm thấy lời mình nói buồn cười tới cỡ nào.
Hơn nữa.
Thái độ của Châu Trạch rất…
Đối với cô ta.
Nó càng giống một loại khinh nhờn trên mặt kính ngưỡng.
Nếu đổi lại là bình thường hoặc lúc khác, những chuyện này cũng không đáng kể, bởi vì nói thật, nữ viện trưởng ngoài việc có thể ra tay giết chết nữ viện trưởng cùng với hai nhân viên chân chính của viện bảo tàng tượng sáp, khi cô ta đối mặt với Châu Trạch và Vương Kha, thật ra vẫn chưa biểu lộ địch ý chân chính.
Dò xét.
Hợp tác.
Dò xét.
Lại hợp tác.
Nơm nớp lo sợ.
Cẩn thận.
Vậy mà.
Chuyện cô ta cảm thấy không buồn cười chút nào.
Thế nhưng Châu Trạch nghe, lại cảm thấy tràn đầy quỷ dị.
Tên nhóc, anh làm cho tốt, làm việc cho chúng tôi!
Đợi khi chuyện thành.
Chính anh sẽ tưởng thưởng xứng đáng cho anh!
Nếu không làm được.
Chính anh sẽ trừng phạt mình!
Cảm giác này.
Như khi tới nhà trẻ, các thầy cô dạy bạn vỗ tay.
Khi đó bạn có thể bạn sẽ cố gắng hết sức.
Nhưng hiện tại, bạn chỉ cảm thấy thật ngu ngốc.
- Thật xin lỗi, tôi vẫn không đồng ý lấy ra.
Châu Trạch đứng lên.
Thật ra từ tổng thể chuyện này, đều là phía nữ viện trưởng tình nguyện, bởi vì chính bản thân bọn họ cũng không nghĩ tới, thứ bọn họ muốn lấy được từ Châu Trạch, ngay cả chính bản thân Châu Trạch cũng không biết đó là gì.
Mà lấy tính cách của ông chủ Châu, đương nhiên anh sẽ không thể nào chủ động nói ra địa điểm Lục Bình Trực được mai táng, để chính bọn họ tự đi tìm.
Nếu biết bản thân mình đã làm rơi thứ tốt.
Vì sao mình không tự đi nhặt?
Sở dĩ anh nhận lời vào uống trà, nói chuyện phiếm, cũng chỉ là vì Châu Trạch muốn moi được càng nhiều tình báo hơn từ trong miệng nữ viện trưởng mà thôi.
- Phù... ...
Nữ viện trưởng mím môi.
Trong mắt.
Sát khí rõ ràng.
Nê Bồ Tát cũng phải bị hai lần trêu đùa của Châu Trạch trêu ra tức giận.
Chớ nói chi đây còn là nữ nhân thích lấy tượng sáp ra chơi đùa.
- Quỷ sai đại nhân, ngài quyết tâm muốn đối địch với tộc tôi sao?
Nữ viện trưởng vỗ lòng bàn tay.
Bàn trà trực tiếp vỡ vụn.
Sau đó vị trí nóc nhà.
Như có một thùng dầu thắp đèn bị đổ xuống, trong khe hở, trên vách tường… bắt đầu có từng dòng dầu thắp đèn chậm rãi thấm vào.
Bé trai đi về phía trước vài bước, đứng trước mặt Châu Trạch, đồng thời thầm nói:
- Lần này, bọn họ không bắt được tôi.
Châu Trạch lại đưa tay.
Vỗ vỗ bả vai bé trai.
- Cậu giải quyết cô ta, dùng thuật pháp lão An dạy cậu đánh cô ta, đánh ra chân thân của cô ta cho tôi, còn lại cậu không cần lo lắng.
Nữ viện trưởng đưa thay sờ sờ một cánh tay đã gãy của mình, nhắm mắt lại, thân hình cô ta bắt đầu nhanh chóng lùi về phía sau, cùng lúc đó, bé trai trực tiếp chỉnh lên!
- Rào rào!
- Rào rào!
Từng tiếng cọ xát chói tai vang lên.
Trên vách tường.
Trên trần nhà.
Trên sàn nhà.
Phàm là khu vực dầu thắp đèn bao bọc.
Tất cả đều hiện lên một đám bóng người.
Bóng người trông giống nữ viện trưởng đến bảy tám phần.
Bọn họ cùng nhau thành kính dập đầu.
Cùng nhau trang nghiêm mà ngâm xướng.
Phảng phất như đang tiến hành một loại nghi thức cổ xưa.
Khi bé trai sắp đuổi tới nữ viện trưởng thì.
Tất cả tượng sáp cùng mở miệng gào rú:
- Phiên Vân!
Trong nháy mắt.
Hơn mười đầu xiềng xích màu đen lần thứ hai từ dưới đất xuất hiện!
Ánh mắt bé trai ngưng lại, thân hình rõ ràng đã giảm tốc độ.
- Tôi kêu cậu không cần lo!
Châu Trạch đứng sau bé trai, hô lên.
Đồng thời.
Mười móng tay trên hai tay ông chủ Châu dài ra.
Quát khẽ nói:
- Cà phê!
Hơn mười đầu xiềng xích mới bị đám tượng sáp gọi tới.
Đột nhiên như bị mất khống chế.
Bắt đầu lắc lư lung tung không có mục đích.
Nhưng nó không hề có ý hướng về phía thân thể bé trai.
Mà lúc này.
Bé trai đã bắt được nữ viện trưởng đang lui về phía sau.
Vào lúc đối phương sắp hóa thành dầu thắp đèn chuẩn bị chạy trốn.
Một thuật pháp được đánh ra!
- Rầm!
Thân thể nữ viện trưởng bị trúng một đòn nặng, lần này, tượng sáp của cô ta gần như sụp đổ phân nửa, ngay cả mũi mắt cũng có chút sai vị trí, như điển hình cho một ca phẫu thuật thẩm mỹ thất bại.
Có lẽ.
So với việc bản thân mình bị công kích lần thứ hai.
Càng khiến cô ta ngạc nhiên hơn cả.
Là đột nhiên hơn mười chiếc xiềng xích kia bị mất khống chế!
Đây rốt cuộc.
Là vì sao?
Cô ta vẫn không hoài nghi tới thân phận của Châu Trạch.
Cô ta cũng không cách nào suy nghĩ theo phương hướng kia.
Tuy rằng khi cô ta nói đến người đứng đầu bộ tộc vẫn luôn bày ra vẻ mặt thành kính.
Nhưng đây không có nghĩa là cô ta thật sự tin tưởng nhân vật vĩ đại kia còn có thể tồn tại.
Hơn nữa, còn có thể ký sinh trong cơ thể quỷ sai trước mắt.
Diệp Công thích rồng.
Nhưng thực sự không phải vậy (1).
Lúc này.
Hai công nhân chạy vào, sau khi bọn họ thấy thế.
Đồng thời quỳ xuống.
Hai tay kề sát mặt đất.
Ánh mắt Châu Trạch lườm tới.
Hai tay chỉ hướng bọn họ.
Nhẹ nhàng nắm chặt!
- Báo chí!
Hơn mười đầu xiềng xích trong nháy mắt quất ngang tới!
- Bốp!
- Bốp!
Hai tiếng giòn vang.
Lúc này, hai công nhân tượng sáp nổ tung.
Hai quang ảnh màu đen bắn ra.
Đây là triệt để phá vỡ ngụy trang của bọn hắn, chân thân hiển lộ.
Giữa không trung còn nghe được trong kia truyền tới tiếng thét chói tai.
Chiêu thức bọn họ lấy ra vốn định khắc địch.
Tại sao lại công kích ngược lại chính bọn họ?
Bé trai nhìn nhìn đống xiềng xích này, sau đó lại nhìn Châu Trạch một chút.
Cười cười.
Tiếp tục phóng về phía nữ viện trưởng.
Nữ viện trưởng vốn chưa từng nghĩ tới chuyện chính diện đối phó đầu cương thi này.
Bởi vì cô ta rõ ràng, chớ nhìn cậu ta nhỏ.
Nhưng nếu bạn muốn thực sự giải quyết cậu ta.
Đúng là vô cùng khó khăn.
Cho dù khi cậu ta đã không nhúc nhích, bị ném tới trước mặt bạn, muốn giết chết cậu ta cũng phải phí rất nhiều rất nhiều sức lực, thậm chí còn chưa chắc đã có thể thành công.
Loại đại cương thi này.
Là tồn tại ngay cả thần tiên cũng phải nhức đầu.
Đối phó với loại người này.
Không thể lấy cứng đối cứng.
Chỉ có thể lựa chọn trấn áp!
- Nhân danh ta, hiệu triệu thánh khí trong tộc phủ xuống!
Trong lúc nhất thời.
Tất cả tượng sáp trong viện bảo tàng tượng sáp bắt đầu hô hoán.
- Bụi bặm tích lũy trên xương trắng, cuối cùng cũng sẽ bị xóa đi!
- Cô tịch do năm tháng lắng động, tất nhiên cũng sẽ kết thúc!
Ba đào âm u cuộn trào mãnh liệt, sắp bùng lên!
Khúc ngâm xướng cổ xưa.
Mang theo một loại vận luật đặc thù.
Ánh mắt Châu Trạch càng không ngừng nhìn khắp bốn phía.
Thành thật mà nói.
Đúng là anh có chút bận tâm thật.
Lo lắng không biết năm đó, vị trong cơ thể mình kia đã để lại thứ đồ gì cho người của bộ tộc này.
Nếu năm đó tên đầu sắt này ban thưởng đại sát khí gì đó.
Kết quả nay nó lại tự giết chết bản thân mình.
Cũng quá khôi hài đi?
Đáng tiếc.
Hiện tại doanh câu còn đang ngủ say.
Không cách nào thức tỉnh.
Tạm thời không cách nào giao lưu.
Hoặc có lẽ là.
Anh ta không cách nào nói cho Châu Trạch biết kịch bản.
Cũng bởi vậy.
Trong lòng ông chủ Châu thật sự có chút sợ hãi.
Đồng thời anh lại cảm thấy có chút sai lầm.
Lần này đúng là lão tử tự mình dọa mình!
- Ông!
Thanh âm trầm thấp bỗng nhiên vang lên.
Trong dầu thắp đèn hiện ra bóng dáng một ông lão.
- Có chuyện gì mà kinh động thánh khí!
- Địch của tộc ta, đoạt vật tộc ta cần!
Nữ viện trưởng vừa bị bé trai đuổi đánh vừa hô lên.
- Được.
Ông lão tượng sáp lần thứ hai tiêu tán.
Trong lúc nhất thời.
Tất cả dầu thắp đèn trên mặt đất bắt đầu sôi trào lên.
Toàn bộ viện bảo tàng tượng sáp như một cái vò thật lớn.
Bên trong là dầu mỡ đang sôi trào!
Dầu thắp đèn bắt đầu ngưng tụ.
Từng nấc từng nấc thang được đắp nặn ra.
Ngay sau đó là từng chồng bạch cốt.
Phảng phất như vô số vong hồn đang gào thét, cho dù đã chết đi cũng không chịu cam tâm!
Mỗi một bộ xương trắng đều có diện mục dữ tợn.
Bất kể khi còn sống, dáng vẻ khí thế của bọn họ độc ác khủng bố tới thế nào.
Cuối cùng đều bị chém giết, trôi nổi phía dưới vương tọa này!
Ngai vàng xương trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận