Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 723: Về nhà!

Nếu như nói, ngay từ đầu Châu Trạch còn tồn tại lấy bản năng áp chế bản thân phá vỡ ảo cảnh.
Hiện giờ.
Anh thật sự đã quên mất.
Ảo cảnh do luật sư An xây dựng ra, thêm với trí nhớ của quân hồn vị “Đoàn trưởng” nhập vào người mình này đã bắt đầu không ngừng dung hợp và ăn ý.
Nói ngắn gọn.
Theo thời gian trôi đi, cảm giác nhập vào càng ngày càng mạnh, Châu Trạch cũng dần dần bắt đầu không phân biệt được rõ ràng mình rốt cuộc là ai?
Giống như xem một bộ phim.
Tập trung tinh thần.
Mỗi một hành vi của nhân vật trong phim đều dẫn dắt tiếng lòng bạn.
Kèm theo mừng giận của nhân vật.
Cùng với vui buồn của nhân vật.
Nhìn này.
Nghe này.
Mưa đáng ghét này.
Mưa đáng ghét này.
Châu Trạch chưa từng ghét trời mưa giống như hiện giờ.
Lầy lội trên đất, ẩm thấp trên người.
Mỗi một bước chân ra đều phải dốc hết toàn lực, hơi thất thần sẽ trực tiếp ngã sấp xuống, muốn lại đứng lên thì càng thêm khó khăn.
Đây đâu giống như hành quân.
Càng giống như thừa nhận cực hình.
Châu Trạch có một lính liên lạc, nói giọng Tứ Xuyên, tuổi không lớn, khả năng mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi.
Tuy rằng Châu Trạch cảm thấy độ tuổi này tham gia quân ngũ hơi sớm, nhưng anh lại thấy tuổi này không đi lính thì làm gì?
Có khi anh cũng rất mâu thuẫn.
Luôn cảm thấy lối suy nghĩ của mình hơi hỗn loạn.
Mà mỗi lần hỗn loạn sẽ mang đến đau đớn khó có thể chịu được, tầm mắt mơ hồ, tạp âm chỗ màng tai.
Lính liên lạc nói đoàn trưởng bị bệnh.
Kêu muốn tìm quân y.
Nhưng vào núi đã năm ngày, đội ngũ đã sớm rối loạn cơ cấu, đừng nói quân y ở đâu vốn không nhìn thấy, kể cả nhìn thấy, lấy tình huống hiện tại đến xem cũng không thể có thuốc thang gì tồn tại.
Người nhiễm bệnh.
Thật sự rất nhiều.
Châu Trạch biết mình dựa vào một đám bộ đội vào núi, sớm trước đó đã có đội ngũ đi trước anh, cùng đi tới, anh nhìn thấy rất nhiều thi thể nằm trên đất.
Bệnh sốt rét và các loại bệnh khác bắt đầu lan tràn nhanh chóng trong quân, giống như máy thu thịt người, điên cuồng thu gặt lấy tính mạng của người đi ngang qua.
Anh kêu lính liên lạc không nên đi tìm, lỡ như lại lạc mất thì làm thế nào.
Nhưng tiểu Tứ Xuyên kiên trì muốn đi tìm.
Cậu ta đi.
Sau đó lũ quét đến đây.
Châu Trạch phải ngồi dựa vào dưới gốc cây to.
Trơ măt nhìn toàn bộ quá trình nương rẫy phía dưới mình bị lũ quét đánh vào.
Có rất nhiều binh lính bị cuốn đi.
Trong đó.
Còn có cả tiểu Tứ Xuyên.
Ánh mắt Châu Trạch mở thật to, phẫn nộ đấm tay xuống mặt đất lầy lội, bắn lên từng đám nước bùn.
Anh hận.
Anh không cam lòng.
Cho dù chết trận, cho dù chết khi xung phong liều mạng với tiểu Nhật Bản.
Anh đều không cảm thấy bực tức như vậy!
Quân nhân có giác ngộ của quân nhân, cũng có chuẩn bị của quân nhân, da ngựa bọc thây không phải là kết cục tốt đẹp gì, nhưng cũng là kết thúc mà tất cả mọi người có thể tiếp nhận.
Nhưng hiện giờ.
Trên một đường nà.
Anh nhìn thấy binh lính của mình vì không làm liên lụy đoàn đội cũng không phải chấp nhận làm tù binh mà trực tiếp dùng xăng đốt cháy mình.
Anh thấy vô số thi thể trên đường chạy đến.
Anh thấy một đám khuôn mặt trẻ tuổi vì sinh bệnh và đói khát mà ngồi ở đó kêu rên.
Lại nhìn thấy lũ quét bất ngờ xảy ra quét một đám lưu lại dưới nước bùn thật dày.
Đây rốt cuộc là vì sao.
Cho dù chết.
Tại sao lại phải chết ở đây!
Vì sao!
Dường như bị cảm xúc phẫn nộ lây nhiễm, tất cả của tất cả đều hoàn toàn nhập vào, đau đầu liên tục ngược lại bắt đầu trở nên yếu đi.
Châu Trạch một lần nữa đứng lên, tìm cây gậy gỗ, tiếp tục đi về phía trước.
Lòng tràn đầy không cam lòng và phẫn nộ.
Nhưng thân là quân nhân, anh không cho phép bản thân cứ ngồi ở đó chờ chết, tuy rằng suốt dọc đường anh nhìn thấy không ít binh lính vì tinh thần hỏng mất mà nổ súng tự sát, nhưng anh sẽ không làm như vậy.
Quân lệnh là xuyên qua núi Dã Nhân về nước.
Vậy anh.
Bước đi về nước!
Thất tha thất thểu tiếp tục đi về phía trước, đường vẫn gian nan, mưa đáng ghét này vẫn không hề ngừng nghỉ.
Đợi đến khi trời tối.
Châu Trạch thấy phía trước có một cái lều, dãy núi Dã Nhân được người Myanmar địa phương gọi là “Cấm địa ma quỷ”, tự nhiên không có khả năng tồn tại thôn xóm và nhà cửa gì, mà bởi vì đội ngũ tiến đến, dọc theo đường đi cũng rất ít thấy thứ như lều trại.
Thật sự mệt muốn chết rồi, cũng thật sự lạnh không chịu nổi nữa.
Châu Trạch run run rẩy rẩy đi vào lều trại.
Phát hiện bên trong đã có vài tên lính.
Anh không thông báo thân phận quân hàm gì, đến giờ phút này rồi, thân phận quân hàm gì đều là cái rắm, có thể còn sống đi ra ngoài hay không còn không có ai rõ ràng, sĩ diện giờ phút này, không phải đầu óc bị vào nước thì là cái gì?
Tìm một góc trống còn thừa lại, Châu Trạch nằm xuống.
Một giấc này.
Ngủ được thật sự.
Nước mưa không tùy ý đánh vào trên người mình, hai tầng mệt mỏi trên thân thể và linh hồn lại một lần nữa đánh úp lại, cuối cùng bị buồn ngủ che đậy đi.
Đợi đến khi tỉnh lại.
Châu Trạch đột nhiên phát hiện đùi phải của mình đau đến khó chịu.
Anh nâng đùi lên, phát hiện chân đã bị ngâm đến hơi sưng.
Bởi vì ngủ ở bên rìa lều, cho nên tối hôm qua khi ngủ cái chân của mình bị lộ ở bên ngoài, trượt xuống vũng nước bên cạnh, lại bởi vì quá mệt ngủ quá sâu, bản thân luôn không cảm thấy.
“Shh... ...”
Châu Trạch chống gẫy gỗ miễn cưỡng đứng lên.
Quay đầu nhìn lên.
Thân thể lại đột nhiên run rẩy.
Nơi này trừ mình ra còn có bốn binh lính đang nằm, nhưng lúc này vẫn không nhúc nhích.
Khi trời tối còn nhìn không rõ ràng, vẫn tưởng rằng bọn họ đang ngủ khi mình tiến vào, hiện giờ mới phát hiện không thích hợp.
Châu Trạch lập tức xoay người, lật hai binh lính trên đất lên, lại phát hiện bọn họ đã chết, hơn nữa ở chỗ dưới thân bọn họ, có rất nhiều sâu bọ đang bò lổm ngổm.
“Ọe!”
Ngực nổi lên từng trận chua xót.
Muốn nôn nhưng không có thứ gì để nôn ra.
Cạn lương thực đã lâu rồi.
Vẫn luôn ăn vỏ cây hệ tiêu hóa đều đã xoắn lại rồi, nào còn có thể nôn ra cái gì?
Không có sức làm mộ cho bọn họ.
Trên một đường này, người chết nhiều lắm, đào cũng đào không nổi.
Châu Trạch lặng yên làm một quân lễ với các “Bạn cùng phòng” của mình tối hôm qua.
Chống gậy gỗ.
Đi ra khỏi lều trại.
- A a a!!!!
Đi chưa được mấy bước, phía trước có hai binh lính gục ở đó ôm bụng kêu đau, ở bên người bọn họ, còn có rất nhiều nấm rơi vãi ở đó.
Chờ khi Châu Trạch đến gần, mấy người này đã không kêu ra được nữa, bọt mép càng không ngừng trào ra, sắc mặt cũng bắt đầu chuyển tím.
Bên cạnh dường như là đồng bạn của hai người kia, một mực lặng lẽ ở đó, đến cuối cùng, dường như thật sự không chịu nổi để đồng bạn tiếp tục thừa nhận thống khổ này, cầm lấy đao đâm vào ngực hai người, cho hai người một thoải mái.
Không dùng súng, bởi vì đội quân đuổi theo của Nhật Bản rất có thể ở ngay gần đó, nổ súng dễ dàng bị lộ.
Trên mặt hai binh lính trúng độc mang theo vẻ thoải mái.
Giống như nhận được giải thoát.
Đúng vậy.
Chết rồi sẽ không cảm thấy đói bụng, chết rồi sẽ không cần tiếp tục đi nữa.
Ở trong này, tử vong, là chuyện đơn giản nhất, thậm chí còn là chuyện tốt đẹp nhất.
Châu Trạch tiếp tục đi về phía trước, anh không biết còn xa lắm không mới có thể đi ra ngoài, chỉ chết lặng đi từng bước một ra ngoài.
Nơi này là luyện ngục.
Mà đám binh sĩ đi xuyên qua nơi này.
Giống như xương khô đi trong luyện ngục.
Giày đi rách nát, rơi.
Chân không tiếp tục đi về trước.
Chân cọ rách rồi, mới đầu còn đau, sau này cũng chết lặng.
Thi thể.
Thi thể.
Khắp nơi đều là thi thể.
Mà quanh thi thể thường đều là đỉa và sâu từng đàn, những vật nhỏ khủng bố của rừng mưa nhiệt đới này, có thể khiến cho một người sống to đùng dần dần biến thành bộ xương trắng trong mấy giờ ngắn ngủi, lột sạch sẽ.
Châu Trạch thấy có ba binh lính đang ngồi ven đường.
Khi Châu Trạch đi qua.
Bọn họ đang nhìn Châu Trạch.
Một người trong đó dường như nhìn thấy quân trang của Châu Trạch không giống.
Còn hành quân lễ với anh.
Châu Trạch gật gật đầu, không đáp lễ.
Không phải không muốn đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận