Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 501: Âm ti hữu tự, người chết lên đường!

Kích thích.
Thật sự kích thích.
Giống như khi còn bé xem "Vạn Hoa Đồng" vậy.
Chỉ có điều hiện tại, loại người mãi nghệ đi khắp hang cùng ngõ hẻm khua chiêng gõ trống, tiện thể kéo khách dán mắt vào khe hở, xem biểu diễn nghệ thuật như thế này đã càng ngày càng ít, rồi biến mất từ sau những năm chín mươi.
Lần này.
Hình thức gần giống nhau.
Nhưng đổi thành hình mẫu khủng bố.
Một, hai, ba, bốn... Bảy!
Sau khi vượt qua cảm giác kích thích ngay từ đầu, luật sư An còn có lòng dạ thảnh thơi mà đếm số người.
Bảy người phụ nữ bị nhốt bên trong, trên người và trên mặt đều có vết bẩn, nhưng dáng dấp của bọn họ có thể tính là thanh tú, nhất là đôi mắt, đôi mắt bọn họ rất sáng sủa có thần, còn đang mỉm cười với anh ta đây này.
Có vẻ rất lễ phép.
Cho dù bọn họ đang đối mặt với kẻ nhìn trộm bọn họ.
Vậy mà bọn họ lại có thể ấm áp như gió xuân.
Đúng vậy, luật sư An bị hù sợ hết hồn, nhưng nếu bạn muốn dọa anh ta tới mức khiến anh ta bắt đầu thét chói tai "a a a a a" lại có chút không thực tế, dù sao thì anh ta cũng là người từng va chạm xã hội, không thể nào tới mức không thể chịu nổi như vậy.
Hơn nữa, sau khiếp sợ ngay từ đầu, tâm tình của anh ta đã trở nên thăng bằng hơn.
Thậm chí.
Luật sư An còn mỉm cười đáp lại.
Ừm.
Tất cả mọi người đều lễ phép.
- Anh nhìn thấy cái gì?
Châu Trạch đang đứng bên cạnh hỏi.
Luật sư An đứng thẳng người, lắc lắc cổ, đưa đèn pin cho Châu Trạch, ra hiệu Châu Trạch tự mình xem.
Châu Trạch không cự tuyệt, anh cúi người, dí mắt vào lỗ nhỏ kia, sau đó mở đèn pin lên chiếu vào trong.
Hí... ...
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Trong thị giác của Châu Trạch,
Có bảy người phụ nữ.
Đang đối mặt với anh.
Nhưng khác với nụ cười mỉm khi các cô ấy đối diện với lão An.
Lúc này.
Trong thị giác của Châu Trạch.
Bảy người phụ nữ này đang tạo hình rất ngu dại.
Một người phụ nữ ôm búp bê trong lòng ngực của mình.
Một người phụ nữ nghiêng cổ để nước bọt nhỏ ra ngoài.
Một người phụ nữ ngửa đầu toét miệng cười khúc khích.
Một người phụ nữ quỳ rạp trên mặt đất, mặt hướng về phía Châu Trạch "ha ha ha".
Một chân cô ta còn đang chống ngược dựa vào tường.
Những khuôn mặt với các dáng dấp khác nhau.
Nhưng bọn họ đều đang nhìn Châu Trạch.
Rất chỉnh tề.
Cũng đúng là rất chỉnh tề thật.
Bởi vì đám phụ nữ trong phòng đều bảo trì một động tác, không nhúc nhích.
Như đám học sinh trong trường đang chụp ảnh tốt nghiệp vậy.
Nhưng trong hình tốt nghiệp này, nguyên một đám học sinh bày ra dáng dấp ngu dại.
Trái lại càng mang đến cảm giác khủng bố đáng sợ hơn cho người xem!
Châu Trạch đứng lên, nhìn luật sư An.
- Thế nào? Xinh chứ nhỉ?
Luật sư An nói.
- ... ... - Châu Trạch.
Hiện tại khẩu vị của anh nặng đến vậy sao?
- Dường như bọn họ là người sống. - Luật sư An suy đoán, nói.
- Vì sao tôi cảm thấy bọn họ như người bị hại? - Châu Trạch hỏi ngược lại.
Bởi vì hình ảnh bọn họ nhìn thấy là khác nhau, cho nên kết luận của bọn họ cũng sẽ khác.
- Người bị hại? - Luật sư An sửng sốt một chút: - Không đúng...
So với dáng vẻ của đám quỷ thắt cổ trong thôn hiện tại.
Mặc dù mấy người phụ nữ đang ở trong phòng này hơi dơ bẩn chút, nhưng hẳn cũng có thể tính là thần trí thanh tỉnh.
- Một đám phụ nữ bị nhốt trong một căn phòng, nhìn thế nào cũng thấy như bọn họ là đám phụ nữ bị bán tới đây, đã nổi điên.
Châu Trạch nói.
- Nổi điên?
Luật sư An triệt để mê man.
- Đúng vậy, trước đây tôi đã xem không ít tin tức, cho dù những người phụ nữ bị lừa bán này đã nổi điên, nhưng vẫn bị giam lại. Thậm chí bọn họ còn sẽ bị cưỡng hiếp thậm chí là phải tiếp tục hỗ trợ người mua sinh con nối dòng.
- Chờ chút, ông chủ.
Luật sư An cắt đứt lời Châu Trạch nói, càng nghe anh ta càng cảm thấy có điểm gì đó không đúng, anh ta giật lấy đèn pin từ trong tay Châu Trạch, lại cúi người nhìn vào lỗ nhỏ kia.
- Ông!
Một tiếng rung động truyền đến.
Luật sư An lập tức nghiêng người.
Một chùm sáng màu xanh lam xuyên thấu ra từ trong lỗ nhỏ.
Luật sư An bị dọa đến trực tiếp đổ mồ hôi lạnh.
Kém một xíu.
Hai mắt của mình đã không còn.
- Bịch! Bịch! Bịch!
Cửa căn nhà nhỏ bắt đầu rung lắc dữ dội.
Khóa cửa cũng đang không ngừng lay động, như có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào.
- Thả chúng tôi ra!
- Để chúng tôi ra ngoài!
- Để chúng tôi ra ngoài! ! !
- Cầu xin các người bỏ qua cho tôi đi, bỏ qua cho tôi đi, bỏ qua cho tôi đi! ! !
Từng tiếng khóc cầu xin truyền ra từ trong phòng nhỏ.
Đám phụ nữ bên trong cuồng loạn reo hò.
Luật sư An cau mày, theo bản năng đưa tay sờ khóa cửa.
Chỉ có điều, cuối cùng tay anh ta vẫn dừng lại, nhìn về phía Châu Trạch đang đứng bên cạnh.
- Có mở cửa không, ông chủ?
Vào lúc cần cõng nồi, đương nhiên phải nghĩ tới lãnh đạo.
- Có mở hay không đều không quan trọng. - Châu Trạch nhìn luật sư An: - Chỉ là một chiếc khóa gỉ, có thể ngăn cản các cô ấy thật sao?
Nói xong.
Châu Trạch đích thân đi lên.
Dùng móng tay chặt đứt khóa đồng.
- Rầm!
Sau khi khóa gỉ đứt ra.
Cửa chính trực tiếp sụp xuống.
Bảy tia sáng màu xanh từ bên trong gào thét lao ra, vây chung quanh hai người Châu Trạch.
Bảy khuôn mặt phụ nữ vặn vẹo nhìn hai người kia, trong mắt những cô gái này là căm hận khắc cốt ghi tâm, chỉ có người bị hành hạ thời gian quá dài mới có thể hình thành nỗi căm hận sâu tới như vậy.
Châu Trạch dang hai tay ra, ra hiệu bản thân mình không có ác ý, đồng thời anh còn ném khóa đồng mình vừa cắt đứt xuống mặt đất.
Trong khoảnh khắc.
Bảy bóng người bắt đầu xoay người, dần dần đi xa, không công kích hai người Châu Trạch.
- Đã chết?
Luật sư An như nghĩ tới điều gì, lập tức đứng dậy đi vào căn phòng nhỏ.
Trong căn phòng nhỏ truyền tới mùi tanh tưởi.
Đó là loại mùi do vật bài tiết tích lũy lâu ngày.
Mà trong phòng có thi thể một người phụ nữ nằm ngang, hẳn là mới chết không bao lâu.
Nhưng lúc trước, rõ ràng trong phòng có bảy người phụ nữ, mà thi thể lại chỉ có một.
Chẳng lẽ sáu người phụ nữ còn lại là những người đã từng bị nhốt ở đây sao?
Bởi vì bị giam giữ ở chỗ này thời gian dài, cho nên dù bọn họ đã chết đi, chấp niệm và oán niệm vẫn quanh quẩn ở chỗ này không đi ra ngoài?
- Nếu ban nãy chúng ta không mở khóa, có phải nỗi căm hận của bọn họ sẽ chuyển lên người chúng ta không? - Luật sư An nhìn về phía Châu Trạch đang đứng bên cạnh.
- Không kém bao nhiêu, thôn này biến thành bộ dạng hiện tại, có một nửa nhân tố là vì sương mù quỷ dị này, mà một nửa nhân tố còn lại hẳn là tới từ sự báo thù của các cô ấy.
- Hẳn bọn họ là những người phụ nữ đáng thương cảm bị bán tới thôn này, nhưng đã sớm chết đi.
- Bọn họ mượn cơ hội này để vong linh có thể trở về, lấy tư thái báo thù mà giết hết người trong thôn trấn.
- Hơn nữa.
- Chó gà không tha.
Châu Trạch đưa tay lấy hai điếu thuốc từ trong túi áo ra, đưa cho luật sư An một điếu.
- Chúng ta là người từ bên ngoài tới, bọn họ muốn giết chúng ta, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có nhân quả.
- Nếu chúng ta nguyện ý mở khóa cứu bọn họ ra, nhân quả này sẽ không rơi lên trên đầu chúng ta, nếu chúng ta không muốn, thấy chết không cứu, hiển nhiên bọn họ sẽ hận chúng ta.
- Ông chủ, trong thời gian ngắn như vậy, tôi còn không nghĩ ra điều này.
Luật sư An cười cười, châm điếu thuốc, có chút ngoài ý muốn. Lần này Châu Trạch có thể phán đoán càng sớm hơn, cũng càng chính xác hơn so với người có kinh nghiệm phong phú như mình.
- Là vì chuyện của Chu Thắng Nam lúc trước khiến tôi có chút hiểu biết với đám người… nói đúng hơn là đám quỷ này.
Châu Trạch nhún vai, ngẩng đầu.
Sương mù này.
Vì sao lại không tiêu tán.
Đối với thôn bị lệ quỷ hại chết này.
Châu Trạch không có lòng đồng tình gì.
Không phải chỉ có một người phụ nữ bị lừa bán tới.
Lúc trước bọn họ nhìn thấy hai người, ban nãy bọn họ lại thấy bảy người.
Nhiều đám phụ nữ đáng thương này đã bị lừa bán tới đây, mà phần lớn người trong thôn này lại không biết rõ tình hình, có thể sao?
Có lẽ.
Nếu không có trận sương mù này, không có hoàn cảnh quỷ dị này.
Sẽ có không biết bao nhiêu người phụ nữ đáng thương nữa phải tới đây.
Bởi vì trận sương mù này.
Việc báo thù.
Trở nên kiên quyết, cũng vui vẻ tràn trề.
Gieo nhân nào, gặt quả ấy.
Chỉ có thể nói là một mối thù trả một mối thù.
Châu Trạch cảm thấy, cho dù anh có biết chuyện này từ trước, có gọi điện thoại báo cho Trương Yến Phong để Trương Yến Phong truyền tin cho cảnh sát, hẳn chuyện này sẽ không được xử lý thống khoái viên mãn như vậy.
Không đúng.
Là chuyện sẽ không luân lạc tới tình cảnh tàn quyển nhân gian như vậy.
Đối với loại hành vi ác quỷ báo thù này.
Ông chủ Châu vẫn giữ vững thái độ khiển trách trong sự thấu hiểu.
Dù sao thì pháp không trách chúng.
Đáng tiếc.
Chuyện này không phát sinh ở Thông Thành.
Đáng tiếc.
Bản thân mình đã tới chậm rất nhiều bước.
Không thể kịp ngăn cản cứu vớt thôn dân nơi này.
Trong lòng Châu Trạch.
Thật sự có chút áy náy và bất an.
Đương nhiên.
Ông chủ Châu là một người tương đối thoáng.
Luật sư An càng là quan viên "song quy".
Vì thế, muốn biến tinh thần trọng nghĩa "thay trời hành đạo" của hai người đàn ông này thành hành động, đúng là làm khó cho người ta quá.
Tạm thời bọn họ không có ý định đó. Dù sao thì hiện tại bọn họ vốn không ra ngoài được, lại thêm những cô gái ấy cũng không tiếp tục công kích bọn họ, Châu Trạch và luật sư An dứt khoát tìm một nhà, dùng lò đất nhà người ta nấu vài món ăn.
Bởi vì hai người đang rơi vào cùng cảnh ngộ, lại phiêu bạc bên ngoài.
Ông chủ Châu rất hào phóng mà lấy dịch hoa bỉ ngạn cho luật sư An một ít.
Hai người bắt đầu từ hai nhà cách vách tới thưởng rượu.
Một ngụm rượu, một miếng ăn, cũng rất thú vị.
Đợi khi chạng vạng tối, đám người "chơi đùa" mệt mỏi bên ngoài cũng bắt đầu trở về nhà của mình, lặng lẽ "treo" lên, khôi phục hình thái treo cổ lúc trước.
Châu Trạch bới mấy bát cơm, cắm chiếc đũa phía trên đặt trong phòng nơi bọn họ treo cổ, coi như là cơm cúng.
Không phải Châu Trạch cảm thấy thương cảm cho bọn họ nên mới muốn lễ tế.
Thuần túy là ăn cơm của người ta, tiện thể cho người ta một ít mà thôi.
Cơm nước no nê, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy ánh mắt oán độc của người phụ nữ lóe lên bên cửa sổ, chớp lóe rồi biến mất.
Châu Trạch và luật sư An cũng đã quen rồi.
Ngay từ đầu bọn họ còn có chút khẩn trương.
Nhưng dần dần, thấy các cô ấy chỉ đến xem, không phát động công kích, đương nhiên hai người cũng không quan tâm nữa.
Đàn ông mà.
Có bị nhìn một chút cũng không mất miếng thịt nào.
Chỉ là.
Vấn đề ăn cơm có thể dựa vào dịch hoa bỉ ngạn để giải quyết.
Nhưng vấn đề giấc ngủ phải giải quyết như thế nào đây?
Hai người đàn ông như Châu Trạch và luật sư An ôm lấy nhau cũng không thể bằng một nửa tác dụng của Bạch Oanh Oanh.
Ngồi trên ghế dựa.
Châu Trạch bỗng cảm thấy nhớ Oanh Oanh.
Còn là rất nhớ, rất nhớ.
Cũng không biết trong đám sương mù dày đặc này, Oanh Oanh có gặp phải nguy hiểm gì hay không.
Hẳn còn ổn nhỉ.
Về phần lão đạo.
Dường như Châu Trạch đã quên chuyện lão đạo cùng ra ngoài với bọn họ.
Luật sư An tìm mấy cái điện thoại trong các hộ gia đình, nhưng di động không có tín hiệu, căn bản không dùng được, trừ phi chơi game offline trong điện thoại di động.
- Từ bỏ đi, anh không thấy trong mấy bộ phim kinh dị, di động biến thành vật không thể dùng được không?
Châu Trạch an ủi.
Luật sư An gật đầu, đi tới cửa, cho dù màn đêm đã buông xuống nhưng sương mù vẫn không tiêu tan.
Nhưng tiếp đó.
Bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng "bốp" giòn vang.
Rất chói tai.
Như rung động toàn thôn.
Đây là tiếng roi da!
- Âm ti hữu tự.
- Người chết lên đường đi! ! ! ! ! ! !
Một tiếng hét to du dương truyền đến.
Châu Trạch và luật sư An nhanh chóng liếc nhau một cái.
Đều có thể nhìn thấy vẻ khiếp sợ từ trong ánh mắt đối phương.
Mẹ nó.
Trong thôn không người sống, trong lớp sương mù quỷ dị này.
Vậy mà lại xuất hiện quỷ sai?
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? - Châu Trạch đứng dậy, cũng đi tới cửa.
Lúc này, Châu Trạch nhìn thấy rốt cuộc mấy thành viên trong gia đình này cũng có thể thoát khỏi tư thế treo cổ, đi ra từ trong phòng, ngay cả căn nhà bên cạnh cùng với căn nhà đối diện cũng có người chết đi ra. Mọi người cùng nhau loạng chòa loạng choạng mà đi ra đường, xếp thành đội ngũ chỉnh tề đi thẳng về phía cổng thôn.
- Bốp!
Lại là một tiếng roi da.
- Âm ti hữu tự, người chết lên đường đi! ! !
- Là người cùng nghề, có nên đi chào hỏi không?
Châu Trạch hỏi luật sư An, nhưng anh ta không nhúc nhích.
- Đúng vậy, nói không chừng đối phương sẽ nể tình chúng ta là người trong nghề mà đưa cho chúng ta mấy người để chúng ta lấy tích điểm, tiện thể tìm chiếc xe đưa chúng ta rời khỏi núi lớn?
- Nếu bọn họ nhiệt tình hơn một chút, biết đâu còn sẽ mời chúng ta đi ăn một bữa, để chúng ta được hiểu biết chút về đặc sản địa phương cũng không chừng.
- Phải biết rằng, đám quỷ sai âm ty chúng ta là đám nhiệt tình nhất, cũng hiếu khách nhất.
Luật sư An cũng nói vài lời, nhưng ngay cả nhúc nhích anh ta cũng không nhúc nhích.
Tất cả mọi người đều rõ ràng một việc.
Đó chính là trong nơi này, nơi thôn chết bị sương mù dày đặc bao phủ.
Rõ ràng còn có thể xuất hiện quỷ sai dẫn đường.
Đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi tới mức nào.
Không đúng.
Là chuyên nghiệp tới mức nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận