Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 379: Chuông vang!

Đại sư sửng sốt.
Cái CMN.
Tôi là con tin!
Người đàn ông trung niên cũng ngây ngẩn cả người.
Thậm chí trong ánh mắt ông ta xuất hiện một chút cầu xin.
Ngài.
Không thể.
Do dự một chút sao?
Lại hút một hơi thuốc, Châu Trạch ném đầu thuốc lá xuống mặt đất, dùng đế giày giẫm lên, sau đó trực tiếp xông qua.
Con tin.
Ở trong mắt Châu Trạch.
Không tồn tại.
Đời trước khi xem phim cảnh sát bắt cướp, Châu Trạch chán ngán nhất chính là tình tiết bọn cướp ép buộc con tin, sau đó nhiều lời, đặc biệt là trong một số bộ phim tình cảm.
- Em đi mau, không cần lo cho anh!
- Em đi đi, em đi mau!
- Em không đi!
- Em phải đi!
- Em không đi!
- Em đi mau!
Người đàn ông trung niên thấy Châu Trạch lao đến, cũng không thực sự xuống tay giết chết tên hòa thượng béo kia, bởi vì ông ta đã nhìn ra, Châu Trạch thật sự không chú ý tính mệnh của con tin trong tay mình. Mà tên hòa thượng béo này quá béo, dùng mảnh sứ vỡ đâm cổ của anh ta thực sự phải tốn rất nhiều sức lực, không phải dễ giết như vậy.
Bỏ lại mảnh sứ vỡ, người đàn ông trung niên xoay người chạy về phía sau. Lần này ông ta chơi động tác độ khó cao, có ý đồ muốn đánh vỡ cửa sổ kính chạy ra ngoài.
- Rầm!
Tiếng vang trầm nặng truyền ra.
Cửa sổ không vỡ.
Người đàn ông trung niên bị bắn ngược trở về.
Nặng nề mà nện xuống đất.
Tên hòa thượng béo bị trói chặt nằm dưới đất nghiêng đầu nhìn, nhếch môi, vậy mà anh ta còn có thể cười:
- Kính chống đạn.
- ... ... - Người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên đã không còn thời gian để thảo luận với tên mập mạp chết bầm này vì sao phòng của chùa rảnh rỗi tới nhức trứng, vậy mà có thể trang bị cả kính chống đạn, bởi Châu Trạch đã tới gần rồi.
- Ông!
Ánh mắt người đàn ông trung niên lập tức đọng lại.
Cảm giác trầm trọng và ngưng trệ quen thuộc lần thứ hai kéo tới.
Nhưng có kinh nghiệm lần trước đó, hai tay Châu Trạch trực tiếp hợp thành chữ thập. Trong nháy mắt, khói đen lan tràn ra, che khuất khoảng cách giữa mình và người đàn ông trung niên.
Loại cảm giác nặng nề vừa rồi tiêu tán không còn gì.
Giữa lúc Châu Trạch tiến lên, tay cũng đã giơ lên, chuẩn bị giã vào gáy thằng này, rút hồn phách tên ác quỷ bên trong ra.
Mái hiên ngoài phòng.
Một người đàn ông mặc âu phục, đầu đầy mồ hôi lập tức tháo găng tay của mình xuống.
Trong nháy mắt.
Da thịt trên ngón tay trái của anh ta hoàn toàn tan rã, bàn tay lộ ra xương cốt màu hồng, năm ngón tay mạnh mẽ nắm chặt, phát ra tiếng ma sát nhỏ nhẹ.
- Vào!
Luật sư An lo lắng hô lên.
Trong phòng.
Châu Trạch đang hạ thủ chỉ cảm thấy tầm mắt mình mơ hồ một trận.
Người đàn ông trung niên trước mặt lập tức bắt đầu trở nên mơ hồ.
Con mẹ nó.
Không thể đổi thủ đoạn bịp bợm nào mới mẽ hơn sao?
Ngoại trừ ảo thuật vẫn là ảo thuật?
Châu Trạch cắn đầu lưỡi, mười móng tay liều mạng ma sát với nhau, vị trí gốc mười ngón tay cũng truyền đến trận trận đau đớn. Tay đứt ruột xót, Châu Trạch đang mạnh mẽ khiến bản thân giữ vững thanh tỉnh.
Hơn nữa, giống như sau khi bị bệnh truyền nhiễm một lần, trong cơ thể sẽ tồn tại kháng thể, từ sau khi ông chủ Châu trọng sinh trở về đã gặp phải không biết bao nhiêu ảo cảnh. Sức chống cự của Châu Trạch với ảo cảnh cũng mạnh hơn người bình thường, thậm chí là mạnh hơn quỷ sai bình thường rất nhiều.
Lập tức.
Thân hình Châu Trạch thoắt một cái.
Bản thân không đi vào trong ảo cảnh.
Người đàn ông trung niên vốn đang mong đợi Châu Trạch mất phương hướng. Ông ta biết người kia đã chạy tới. Ngay tối hôm qua, mình cũng bất tri bất giác tiến vào ảo cảnh như thế này.
Nhưng Châu Trạch chỉ lay động thân thể, ngay sau đó, trong đôi mắt anh nổi lên màu đen càng đậm đặc hơn, anh giơ bàn tay lên, lần thứ hai đè ép xuống!
Ngoài cửa.
Luật sư An chỉ cảm thấy hai mắt đau xót, ảo thuật không thành công, đối phương có thể chống cự.
Theo bản năng, luật sư An muốn xông vào trực tiếp cứu người, nhưng thân hình của anh ta vẫn tươi sống dừng lại ngay cửa.
Vai phụ làm nổi bật nhân vật chính và vai phụ phối hợp diễn khác nhau ở chỗ, trong đầu vai phụ làm nổi bật nhân vật chính chỉ có "tìm đường chết, tìm đường chết, lại tìm đường chết".
Giống như trong phim kịnh dị, mới đầu, khi nhân vật chính cảm ứng được có điểm gì đó không đúng thì, tên nhân vật phụ làm nổi bật nhân vật chính sẽ lập tức mở miệng nói: - Anh suy nghĩ nhiều rồi, đây nhất định là ảo giác… - Mà đoán chừng, không lâu sau khi nói ra câu này, nhân vật ấy sẽ xuống địa ngục ngay.
Mà nhân vụ phụ phối hợp diễn lại là người rõ ràng bản thân nên thu tay lại lúc nào.
Luật sư An không dám hy vọng xa vời mình là vai chính, anh ta cũng không cho rằng mình có thể trở thành vai chính. Anh ta chỉ là một trong những chúng sinh ở âm ty, có thể còn sống đều là vì bản thân ứng đối linh hoạt. Anh ta không cho rằng vận khí của mình tốt tới cỡ nào hoặc mình có quang hoàn của nhân vật chính...
Bởi vì loại người có tâm tư như vậy, anh ta đã thấy nhiều rồi, cơ bản đều chết hết.
Cũng bởi vậy.
Luật sư An dừng bước chân.
Dùng sức cắn răng.
Loại dự cảm kia rất mãnh liệt.
Kiên quyết không thể xung đột chính diện với Châu Trạch.
Tuyệt đối không thể!
Cho dù mối làm ăn này đã thất bại, cho dù bản thân mình sẽ bị dây dưa, sẽ gặp không ít phiền phức.
Nhưng càng nhiều phiền phức quấn thân hơn nữa cũng tốt hơn chết rất nhiều.
Bước về phía trước thêm một bước nữa.
Sau đó anh ta liên tục lùi về phía sau ba bước.
Ta nhẫn!
Nếu lúc này, vị thổ địa gia đã bị nuốt mất kia còn sống, ở chỗ này.
Nhất định tên ấy sẽ điên cuồng mà gọi điện thoại cho luật sư An.
Vậy mà.
Đúng lúc này.
Tiếng chuông rõ ràng đã dừng lại kia, vào lúc này lại "cong cong cong" mà vang lên!
Cấp thiết.
Tần số cao.
Hỗn độn lại nhanh chóng!
- Cong! ! ! ! Cong! ! ! Cong! ! !
Tiếng chuông này đã tăng lên rất nhiều cấp so với tiếng chuông ông chủ Châu nghe được khi uống trà.
Trong lúc nhất thời.
Ông chủ Châu chỉ cảm thấy đầu mình như trời xoay đất chuyển, trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất.
Ngoài phòng.
Luật sư An vừa từ tâm thành công cũng phủ phục trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ vạn phần.
Phật tổ nổi giận?
Trong lòng Châu Trạch nghĩ.
Chùa miếu này có vấn đề!
Luật sư An cũng thầm nghĩ trong lòng.
Châu Trạch quỳ rạp dưới đất.
Theo tiếng chuông không ngừng vang lên.
Trên người anh chậm rãi hiện ra quần áo nô lệ màu xanh nhạt.
Phía sau anh có một vòng tròn, trên đó viết một chữ "âm".
Phía trước có một khung, trên đó viết hai chữ "sai dịch".
Đỉnh đầu còn mang theo mũ quả dưa, vừa nhìn đã thấy không chất lượng mấy, cũng không có nhiều thành ý.
Toàn bộ hình tượng, giống hệt với tiểu binh giữ cửa thành trong phim truyền hình đời Thanh.
Mà luật sư An ngoài cửa.
Trên người anh ta cũng nổi lên một bộ quần áo, nhưng trong đỏ có xanh, nhiều hơn Châu Trạch không ít sinh cơ, trước ngực còn thêu hình một con vật trông giống tỳ hưu, mũ cũng là mũ quan, hai hàng dây dài phiêu tán ở hai bên.
Có vẻ trâu bò hơn vị nô lệ ở trong phòng kia.
Nhưng trên người anh ta lại nhiều thêm một gông xiềng, giữ ở cổ và hai tay của anh ta, cho nên khi anh ta quỳ mọp xuống, tư thế của anh ta còn xấu hơn cả Châu Trạch.
Gông xiềng rất nặng, nặng đến mức khi anh ta quỳ xuống, chỉ có thể giơ cao cái mông, quả thật rất khó chịu.
Châu Trạch cho rằng có cao nhân đang gõ chuông.
Luật sư An cũng hiểu được, hẳn là có cao tăng đang cảnh cáo bản thân mình.
Cảnh cáo mấy âm vật tự tiện xông vào Phật môn như bọn họ!
... ...
Trong hoa viên giữa chùa miếu, cách nơi này ba trăm mét.
Có một lầu các.
Trong lầu các có một chiếc chuông.
Cửa có một tấm bảng:
- Gõ chuông, 20 phút 100 nguyên! Gõ tán vận rủi, khổ tận cam lai!
Một người mẹ đứng ở bên cạnh quay clip cho hai cha con đang gõ chuông, bên cạnh còn có một sa di đi thu tiền.
- Con trai mệt mỏi, không gõ được, thân làm cha ông gõ nhiều một chút. Đã trả tiền rồi, ông phải gõ cho tới khi hồi vốn mới thôi!
- Được rồi!
Người đàn ông lập tức càng dùng sức, bắt đầu gõ chuông.
Mấy người này đều là người thường, nhưng mỗi lần tiếng chuông vang lên, đường vân trên chuông lớn như trở nên càng thêm rõ ràng, trong mơ hồ, nó còn tản ra ánh sáng yếu ớt.
... ...
So với thảm trạng của Châu Trạch trong phòng và luật sư An ngoài căn phòng.
Tuy rằng người đàn ông trung niên vẫn cảm thấy rất thống khổ như trước, nhưng nhẹ hơn Châu Trạch và luật sư An. Có lẽ là vì ông ta chỉ là ác quỷ, không có thân phận quan sai, đối với ông ta, tính khắc chế của tiếng chuông này cũng ít hơn một chút.
Nói một cách khác, chuyện này giống với trời sập xuống, người ở cao phải đỡ trước.
Người đàn ông trung niên giãy giụa đứng lên. Ông ta không dám đi trêu chọc Châu Trạch nữa, sau kinh nghiệm suýt bị móng tay của Châu Trạch cắt đầu, lần này ông ta không dám tái phạm, không dám hồ đồ.
Ông ta muốn chạy.
Ông ta phải rời khỏi nơi này.
Vị luật sư kia nói không sai, quỷ sai này không dễ chọc!
Người đàn ông trung niên lảo đảo chạy ra khỏi phòng, vừa vặn nhìn thấy luật sư An nằm ngoài cửa như đang chuẩn bị nhặt xà phòng rơi (1).
Luật sư An cũng không chú ý tới chuyện đã có người đi ra. Lúc này đầu của anh ta bị ép tới rất thấp, căn bản là không ngẩng đầu lên nổi.
Người đàn ông trung niên không tới nâng luật sư An, ông ta biết lúc trước luật sư An ra tay, thế nhưng không có tác dụng gì, cũng không thể ngăn quỷ sai kia được.
Người.
Vẫn phải dựa vào chính mình.
Nương theo cảm giác suy yếu do mất máu tạo thành cùng với choáng váng do tiếng chuông mang tới, người đàn ông trung niên loạng choạng chạy ra chừng trăm mét, vừa lúc đi tới khu vực đỗ xe ở trung tâm chùa.
Một hòa thượng tuổi còn trẻ mới vừa bước xuống từ trên xe, đang gọi điện thoại, cửa xe không đóng, xe cũng còn chưa tắt lửa.
Người đàn ông trung niên trực tiếp xông lên, ngồi vào trong xe.
Hòa thượng lập tức hô lớn một tiếng, xông lên định kéo thằng này xuống.
Người đàn ông trung niên trừng mắt liếc anh ta.
Hòa thượng chỉ cảm thấy trong nháy mắt, tay chân mình nặng như đổ chì, cả người trực tiếp ngã rầm trên mặt đất.
Đổi hướng.
Nhấn chân ga.
Lao thẳng về phía trước.
Đã lâu rồi anh ta không lái xe.
Hơi không thạo.
Đời trước, ông ta làm tài xế xe buýt hơn mười năm, xe chính là nhà thứ hai của ông ta.
Xe bắt đầu lăn bánh.
Tốc độ rất nhanh.
Ông ta cũng không dám nán lại.
Bởi vì ông ta không rõ, rốt cuộc lúc nào tiếng chuông chết tiệt này sẽ ngừng lại.
Đến lúc đó, nếu quỷ sai kia đuổi theo bản thân mình lần nữa, chắc chắn mình sẽ không có còn cơ hội để bỏ chạy lần thứ hai.
Ông ta rất gấp.
Vô cùng gấp gáp.
Nhưng tình trạng của ông ta thực sự rất kém.
Tầm mắt cũng mơ mơ màng màng.
Bởi vì mất máu, bởi vì tiếng chuông.
Loại cảm giác lái xe lúc loạng choạng này khiến ông ta cảm thấy quen thuộc.
Đời trước, trong một lần lái xe giống vậy, tính mạng của mình đã biến mất… Đó là lần ông ta say rượu sau đó cưỡng ép bản thân đi làm, sau đó lại vì bản thân sơ sẩy mà tạo thành tai nạn xe.
Không riêng gì bản thân mình, ngay cả rất nhiều hành khách trên xe cũng phải chết theo mình.
Ông ta có chút mờ mịt, cũng có chút mất hồn mất vía.
Nhưng ông ta không dám do dự.
Thậm chí ngay cả bàn chân đang đạp chân ga cũng không dám thả lỏng chút nào.
Bằng tốc độ nhanh nhất.
Lao ra.
Rời khỏi nơi này.
Thậm chí.
Rời khỏi Thường Châu!
Nhìn xem, chờ sau khi mình rời khỏi nơi này rồi, còn có thể tìm cơ hội liên hệ lại với tên luật sư kia không.
Xe nhanh chóng xông về phía cửa.
Vậy mà.
Đúng lúc này.
Một người phụ nữ dìu một bà cụ mặc áo cà sa, trong tay cầm phật châu vừa vặn từ trên lối đi bộ ngoài cửa quẹo vào cửa chùa.
Chờ khi người đàn ông trung niên nhìn thấy, ông ta đã không kịp phanh xe.
Hơn nữa.
Ông ta vốn không có ý định phanh lại.
Chỉ là.
Khi ông ta tới gần hơn chút nữa chút thì.
Cả người ông ta chợt ngây ngẩn.
Sau đó, ông ta nhanh chóng giẫm phanh, nhưng vì tâm thần bị tiếng chuông ảnh hưởng, quá mức hoảng loạn, vậy mà ông ta lại giẫm sai, nhầm chân phanh thành chân ga!
- Rầm!
Bà cụ mặc áo cà sa trực tiếp bị đụng bay ra ngoài, người phụ nữ kia thì không sao, nhưng cô ấy lập tức cuồng loạn xông về phía bà cụ bị đụng bay ra ngoài, rơi trên mặt đất.
Tuyệt vọng hô: - Bà nội! Bà nội!
- Két..... ...
Sau khi đụng bay người.
Rốt cục người đàn ông trung niên cũng giẫm phanh.
Xe.
Ngừng lại.
Ông ta có chút mờ mịt nhìn về phía ngoài cửa sổ bên cạnh.
Nhìn người phụ nữ có vài phần tương tự với mình đời trước …
Sau đó ông ta lại nhìn về phía dưới người lão ni cô…
Màu đỏ sẫm chói mắt không ngừng chảy xuôi, khuếch tán ra.
Môi người đàn ông trung niên mấp máy.
Có chút không dám tin kêu một tiếng:
- Mẹ... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận