Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1742: Lão Vương cách vách (2)

Luật sư An hừ mũi phát ra một tiếng than.
Lúc này, Tiểu loli có chút không dám tin nói:
- Cho nên, lúc này ở trong phòng sách nhà tôi, người đang nói chuyện cùng với cha tôi, là Thái Sơn Phủ Quân?
Luật sư An lại phát ra một tiếng bằng giọng mũi.
Tiểu loli thở phào nhẹ nhõm một hỏi, ngay sau đó lại nói:
- Ông ta… ông ta tới để làm gì?
- Khám bệnh.
Về điểm này, không có gì cần phải giấu giếm, dù sao cũng là người phe mình.
- Anh đang nói, ở nơi này của Phủ Quân… - Tiểu loli đưa tay chọc chọc lồng ngực của mình:
- Có vấn đề sao?
- Phủ Quân đại nhân vĩnh viễn khỏe mạnh.
Trò cười, cách một cánh cửa mà thôi, cô cho là những thứ mình nói, Phủ Quân ở bên trong có thể không biết được sao?
- Cha tôi, ông ấy, không nguy hiểm chứ?
Tiểu loli vẫn có chút không yên lòng, dù sao, Vương Kha này, ở trong lòng cô ta, phân lượng không hề bình thường.
- Yên tâm, có tôi ở đây, không có vấn đề.
Lúc này, thằng bé trai vỗ lồng ngực của mình một cái.
- Bốp!
Luật sư An cầm một viên hạt dẻ lông trực tiếp đập vào đầu của thằng bé trai.
- Cô kiên nhẫn một chút đi!
Ngay sau đó.
Luật sư An nhìn Tiểu loli một chút.
Nói:
- Nếu như cô không yên lòng mà nói, cô đi vào đưa chút nước đi, thuận tiện xem tình huống một chút.
- Chẳng qua là tôi cảm thấy cô thực sự không cần lo lắng, cha cô, cũng xem là một người thông minh thực sự.
- Phủ Quân, ngài ấy uống trà gì?
- Coca đá.
- Được… được rồi
Tiểu loli lập tức đi rót một ly trà, lại rót thêm một ly coca cho thêm một viên đá, bưng khay đến cửa.
Luật sư An mở cửa thay cho cô ta.
Tiểu loli tiến vào.
- Uống chút nước.
Tiểu loli rất ngoan ngoãn mà bưng khay đi tới, đi tới trước mặt lão đạo, bất kể như thế nào, khách đều phải được ưu tiên, huống chi, thân phận của vị khách này, thế nhưng thật sự không bình thường.
Lão đạo đưa tay, bưng nước trà qua, đồng thời nhìn đến ly coca đá còn sót lại ở trên khay, nói với Vương Kha:
- Bớt uống thứ này một chút, không tốt cho cơ thể.
- … - Tiểu loli.
- Vâng, đúng, đúng vậy, nhưng tôi chỉ có thể uống một ngụm này mà thôi, lão tiên sinh ngài thế nhưng không biết, tôi đi ra từ cô nhi viện, lúc đó sao, uống được một lần cũng không dễ dàng.
- Nhớ lại khi còn nhỏ, ước mơ lớn nhất của tôi chính là, sau này có thể đi làm kiếm tiền, thì có thể để cho bản thân uống được coca và sprite mỗi ngày rồi.
Vương Kha cầm coca lên, uống một ngụm lớn.
Tiểu loli cười cười với lão đạo, xoay người, đi ra khỏi phòng sách.
Chờ sau khi cửa phòng sách.
Tiểu loli lập tức đạp một cước ở trên chân của luật sư An.
- Tê…
Luật sư An đau đến mức hít ngược một ngụm khí lạnh.
- Cô có bệnh à!
- Anh mới có bệnh đó, vào lúc này đã bắt đầu chơi trò đả kích kẻ thù chính trị rồi đúng không!
- Cô nói cái gì?

- Đại đạo chí giản*, mấy năm trước, tôi thực sự không thích uống trà, nấu lên giống như là nấu canh vậy, mùi vị là lạ.
(*người ở cấp độ càng cao thì sống càng đơn giản)
- Bây giờ thì tốt rồi, đơn giản ngon miệng, mùi trà cũng đủ.
- Ừm.
Vương Kha gật đầu một cái, đặt Coca đá ở trong tay xuống.
- Ngài biết giải quyết như thế nào không?
Lão đạo nhìn về phía Vương Kha.
Ông ta đến là để khám bệnh, mà đứng ở góc độ của một bệnh nhân, trong lúc đối mặt với bác sĩ, nhất định đều muốn hỏi nên chữa bệnh của bản thân như thế nào mới tốt.
- Chuyện này, thật ra thì cũng rất đơn giản, mấu chốt là vẫn phải nghe theo trái tim của mình, ngào có thể suy nghĩ một chút, điều ngài muốn nhất là cái gì, bây giờ điều ngài muốn thấy nhất là chuyện gì?
- Nghe theo trái tim?
- Đúng thế.
- Với mỗi một bệnh nhân, đều cùng một bộ cách nói thế này sao?
- Không phải.
Vương Kha rất thành thực mà lắc đầu một cái.
- Thật ra thì, tôi không chắc chuyện mà mình muốn làm, đến cùng có phải điều mà mình thực sự mong muốn hay không.
- Tỷ như?
- Tỷ như, địa ngục.
- … - Vương Kha.
Bác sĩ Vương cực kì nghiêm túc mà gật đầu một cái, nói:
- Tại sao… tại sao lại không chứ?
- Không biết.
- Con người, mặc dù có thể dễ dàng vứt bỏ một món đồ, nhưng một phần nguyên nhân rất lớn là bởi vì, thứ đó, cho dù là đã mất rồi, bản thân cũng có thể dễ dàng nhặt lại được.
Lão đạo gật đầu một cái.
Nói:
- Đúng vậy.
- Tương tự như vậy, điều mà hiện tại ngài mong muốn, có lẽ, là thứ mà ngài đã đánh mất, cũng rất khó tìm trở về được.
Lão đạo nghe vậy, trầm mặc.
- Ngài vẫn, không thể chắc chắn sao? - Vương Kha tiếp tục hỏi.
- Tôi không biết.
- Vậy thì… chúng ta làm liệu pháp thôi miên một chút đi, để cho trái tim của ngài, nói cho tôi biết, điều mà ngài thực sự mong muốn, là điều gì.
- Thôi miên?
- Đúng vậy, để cho tôi tiến vào thế giới nội tâm của ngài, đối thoại với linh hồn của ngài…
- Ồ, được.
Lão đạo nói xong.
Ở ngay bên người, lập tức xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông mặc y phục trắng.
Người đàn ông mặc y phục trắng nhìn Vương Kha, mở miệng nói:
- Anh hỏi tôi đi.
- … - Vương Kha.

Bóng dáng của người đàn ông mặc y phục trắng đã chạy tới trước bàn làm việc của Vương Kha, hai tay chống ở trên bàn, nhìn Vương Kha:
- Anh hỏi đi.
Cũng may.
Nội tâm của Vương Kha, sau khi được rèn luyện bởi chuyện “khởi tử hồi sinh” của Châu Trạch cộng thêm những vấn đề của con gái nhà mình, đã mạnh mẽ hơn không ít rồi.
Vương Kha không dám nói bản thân là bác sĩ tâm lý có tài nhất ở trong nước.
Nhưng tuyệt đối dám nói, bản thân là vị bác sĩ tâm lý có tố chất tâm lý cao nhất ở trong nước rồi.
Đối mặt với tình cảnh này.
Vương Kha lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp.
Nói:
- Không nghĩ tới, ngài lại anh tuấn như vậy.
Đây cũng không phải là nịnh hót, bởi vì vị Phủ Quân y phục trắng này, vẻ ngoài đúng thật là đẹp mắt, đã vượt xa dáng vẻ của Trịnh Thiếu Thu* trên màn ảnh khi còn trẻ rồi.
(*nam tài tử người Hồng Kông)
Vị Phủ Quân y phục trắng gật đầu một cái.
- Xin lỗi, là tôi mất kiểm soát, được rồi, chúng ta tiếp tục cuộc tư vấn của chúng ta, cho ngài mười giây, sau đó ngài tìm ra ba nơi đã khiến cho ngài sống vui vẻ nhất trong cả đời này đi.
Mười giây, trôi qua rất nhanh.
- Được rồi, bây giờ ngài có thể trả lời tôi rồi.
- Trong rừng ở núi Nga Mi, trên đỉnh Thái Sơn, Phong Ấn Chi Địa ở cực tây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận