Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1577: Vực thẳm đưa mắt nhìn (2)

- Trên thực tế.
- Cũng là trận chiến tranh đoạt thiên mệnh.
- Chúng ta đang chém giết ở dương gian.
- Những vị tiên nhân cao cao tại thượng kia.
- Thì đang trợ trận cho cả hai bên.
- Nhân gian chém giết đến máu chảy thành sông.
- Bọn họ lại hớn hở vui mừng mà thu gom khí vận.
- Nhân gian.
- Đối với bọn họ mà nói.
- Chỉ là một trại chăn nuôi, chuyện bọn họ cần phải làm, chính là thỉnh thoảng đi xuống thu gặt, thu gặt, rồi lại thu gặt.
Vào lúc này ông chủ Châu có một loại cảm giác như đang ngồi ở bên cạnh mà nghe ông nội kể về chuyện xưa đã qua vậy.
- Cuối cùng, chúng tôi thắng.
- Ừm.
- Ngài ấy lên làm nhân chủ. (cách gọi vua thời xa xưa)
- Ừm.
- Anh lại chưa từng tò mò, tại sao tôi còn sống, Hạn Bạt còn sống, vậy mà Hoàng Đế, thế nhưng lại chết?
- Anh ta đã chết sao?
Hiển nhiên ông chủ Châu không lĩnh hội được trọng điểm mà Doanh câu muốn nói.
Chẳng qua là chỉ kinh ngạc, nếu như Hoàng Đế đã chết, vậy rốt cuộc là ai đang cầm bao kiếm của Hiên Viên kiếm mà gõ vào “cánh cửa trái tim” của anh đây?
- Anh ta đã chết.
Đây là chuyện chắc chắn.
- Sau đó thì sao?
- Vào ngày anh ta chết, anh ta được tiên nhân ở trên bầu trời dẫn dắt, tiên nhân muốn cho anh ta đứng vào hàng ngũ tiên ban, thân là nhân chủ của dương gian, anh ta có tư cách này.
- Cảm giác có vẻ vô cùng tốt, giống như là từ được thuyên chuyển từ cấp thấp đến trung ương vậy.
Đương nhiên, tốt và không tốt ở đây, thật ra là mỗi người một ý mà thôi, có lẽ không ít người sẽ cảm thấy được sống cuộc sống trời cao hoàng đế xa như vậy mới tiêu dao thoải mái, thăng lên làm ở trên nha môn lớn, ngược lại lại không được tự nhiên.
Lại xem thử hiện tại có bao nhiêu trưởng thôn mà trong nhà giàu có đến mức chảy mỡ là hiểu rồi.
- Ngày ấy, anh ta đã đi lên, đi lên chém một kiếm.
- Sau một kiếm đó, thế gian không còn tiên nữa.
- Ờm...
- Anh ta có rất nhiều khuyết điểm.
- Lời này anh có thể nói, thì tôi có thể nghe một chút, không tiện nói lắm.
- Anh ta kiêu ngạo, anh ta tự đại, lòng ham muốn quyền lợi của anh ta rất mạnh, anh ta say mê với hào quang cùng việc được xưng tụng là Nhân chủ, anh ta muốn có được sự ngưỡng mộ đời đời kiếp kiếp.
- Ờm...
- Nhưng chuyện anh ta muốn làm nhất, là làm một con người.
- Yêu cầu này, hình như có chút hơi thấp.
- Con người, một người sống thọ là một trăm tuổi, một trăm hai mươi tuổi là nhiều lắm rồi.
- Cần trải qua sinh lão bệnh tử, hỉ nộ ai ố, ở giữa cuộc đời mênh mông này, cuộc đời của con người, thực sự là thời gian trôi qua nhanh như bóng câu qua cửa sổ.
- Nhưng anh ta, vẫn muốn làm một con người
- Hình như tôi có chút hiểu được.
- Cho nên, anh ta chém tiên, ở trên đỉnh đầu con người, đã không còn bất kì người nào nữa.
- Sau đó?
- Nhưng tiên, lại không chém sạch sẽ được, cho dù là tất cả đều đã chết sạch rồi, nhưng từ nơi xa thẳm, vẫn sẽ có những kẻ chờ đợi thời cơ quay trở về.
- Cho nên, khi đó anh chết, là bởi vì...
- Một lần đó, tôi đã ngăn cản.
Có chút giống như là phái phản động đang mong đợi ngóc đầu trở lại, sau đó bị Doanh câu – thay thế cho Hoàng Đế, người cũng đã sớm “viên tịch” – lại nhấn ngược trở về lại.
Đương nhiên, Doanh câu cũng vì vậy mà bỏ ra giá cực lớn.
- Nhưng lần này...
Rất rõ ràng, trận địa ngục thay đổi vào một năm trước, Doanh câu không thể ngăn cản được, hoặc có lẽ là, anh ấy đã từng ngăn cản một lần, lười làm tiếp lần thứ hai, dù sao, không trong lúc tại vị không mưu cầu chính sự.
Trận thay đổi một năm trước.
Theo lý thuyết.
Hẳn là phải do Phủ Quân đời cuối cùng chịu trách nhiệm, kết quả kiếp trước của lão đạo thấy tình thế không ổn, trực tiếp vét sạch gia sản bỏ chạy, tình nguyện để cho cơ nghiệp mất hết, cũng không muốn chơi tiết mục “Thiên tử thủ quốc môn quân vương chết cùng xã tắc” gì đó.
Huống chi.
Dù là tiên đã sớm không còn nữa.
Nhưng còn có thể loại giống như Địa Tàng Vương Bồ Tát đây, đối với những kẻ khao khát có tấm hướng về tiên mà nói, đám người này, nối liền không dứt.
Không phải là tất cả người, đều muốn được làm người
Chẳng qua là, Châu Trạch cũng có chút tò mò.
Hiếm thấy nha.
Thoáng cái Thiết hàm hàm lại đột nhiên nói với anh nhiều lời như vậy.
Hơn nữa còn không cà lăm.
- Không đúng.
Châu Trạch bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề,
- Vậy cái bao kiếm của Hiên Viên kiếm kia không đi tìm vị Bồ Tát kia mà gõ cửa đi chứ, sao lại chạy tới chỗ của tôi?
- Tôi đã từng ở bên Hoàng Đế cùng nhau đánh bại Cửu Lê, chém giết Xi Vưu.
- Ầy, bỗng nhiên sao lại bắt đầu nhớ lại những ngày tháng huy hoàng đã qua rồi vậy chứ?
- Tôi đã từng ngăn cản bầu trời địa ngục thay đổi.
- Được rồi được rồi, tôi biết, tôi biết rồi mà, nhưng tôi hỏi là...
- Tôi sống từ thời kì Thượng cổ cho đến hiện tại, tôi đã từng giúp Hoàng Đế chém giết tiên, chính tôi cũng đã từng ngăn cản tiên nhân trở về.
- Nhưng.
- Tôi sống từ thời kì Thượng cổ cho tới hiện tại, vẫn luôn tồn tại, vẫn không chết đi, cũng không tình nguyện chết đi.
- Cho nên...
- Cho nên?
Châu Trạch nhìn thấy bản thân được làm bằng nước ở bên cạnh đang bắt đầu từ từ tan rã.
Có nghĩa là cuộc đàm thoại này đã sắp kết thúc.
Nhưng câu trả lời thì sao?
- Cho nên cái gì? - Châu Trạch đuổi theo hỏi.
- Tôi… đã… sống… thành… tiên…

- Tôi… đã… sống… đến… mức… thành… tiên… rồi…
Câu trả lời sau cùng của Doanh câu, khiến trong lòng Châu Trạch cũng có chút…
Loại cảm giác đó, rất khó có thể hình dung cụ thể được, có chút phiền muộn, có chút bất đắc dĩ, cũng có chút buồn cười, càng nhiều hơn, là một loại cô đơn.
Giữa bạn bè, thông thường có thể ảnh hưởng lẫn nhau trên phương diện cảm xúc, bày tỏ với nhau, chia sẻ với nhau.
Châu Trạch và Doanh câu không tính là bạn bè.
Bởi vì không có bạn bè nào mà “địa vị” chênh lệch như vậy, còn vượt xa sự chênh lệch địa vị giữa chủ nô người Mỹ với nô lệ da đen năm đó nữa mà.
Nhưng cũng phải nói đến chuyện hai người đã chung sống mấy năm với khoảng cách còn gần gũi hơn cả người yêu.
Nếu thật sự không có tình cảm.
Chuyện đó cũng không thể nào xảy ra được.
Cái kệ nhà vệ sinh bằng gỗ đã sử dụng lâu năm ở vùng quê, người xưa còn có tình cảm với nó đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận