Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1442: Thay đổi (1)

Tạ Lão Tam sẽ không hại người.
Bởi vì ông ta đã chết rất thản nhiên.
Không chút khoa trương nào, ông ta là một người anh hùng, một người đàn ông thực sự.
Loại người này, cho dù có hóa thành quỷ, cũng sẽ không khiến cho sinh linh oán thán.
Mà từ xưa tới nay, thật ra thì phần lớn các vị thần sông hồ núi cúng với các vị thần miếu, nguồn hương hỏa của bọn họ, sự hiện hữu bổn nguyên của bọn họ, nguồn gốc xuất thân của bọn họ, thật ra thì đều là “nhân vật anh hùng” các nơi.
Có anh hùng chống giặc Nhật, có liệt sĩ hy sinh trong trị thủy, có hiếu tử hiếu nữ có hiếu tâm làm rung động tứ phương, có đại sư giáo chữ dạy người, có danh y y đức cao trọng chữa bệnh cứu người…
Những người như vậy, sau khi bọn họ chết đi, thông thường, có thể được các thôn dân ở địa phương tự phát cung phụng hương hỏa.
Bọn họ không thuộc về loại như “yêu tà” này,
Sau khi “thành tinh” cũng sẽ biến thành sự tồn tại bảo vệ một phần lãnh thổ phù hộ cho địa phương mưa thuận gió hòa.
Châu Trạch nhớ lại vị “Thanh Y nương nương” mà lúc trước bản thân đã từng đối mặt kia, thật ra thì, khi đó, Thanh Y nương nương đã rất thảm, đền miếu đều bị hủy đi, hương hỏa cũng đã sớm héo tàn.
Có thể nói, khi đó, tất cả mọi thần miếu, bất kể ngài đã được sách phong chính thức hay chỉ là thần thánh trong mắt địa phương, đều thuộc về trạng thái đổ nát bấp bênh.
Anh thảm, tôi chết, anh ta đi.
Mọi người cũng không ai có thể cười được ai, đều tám lạng nửa cân mà thôi.
Nhưng bây giờ.
Nhìn dáng vẻ này.
Hẳn không bao lâu nữa thì Tạ Lão Tam sẽ trở thành thần sông của con sông nhỏ này hoặc là thổ địa của vùng đất này.
Đây là, một bắt đầu mới, đồng thời, cũng là một loại thay đổi mới.
Về phần rốt cuộc thì lần thay đổi này là tốt hay xấu, đối với đại cuộc mà nói, rốt cuộc sẽ có ảnh hưởng như thế nào với đại cuộc…
Ừm.
Ông chủ Châu vẫn luôn không thể nào thích được cái loại chuyện cân nhắc về đại cuộc này.
Trở lại trước mộ phần của Tạ Lão Tam, không mang nhang đèn, đành để cho lão Trương cắm ba điếu thuốc ở trên đất, cũng coi như có chút ý tứ đi, dù sao cũng đã phá hủy mộ phần của người ta.
Chẳng qua là Tạ Lão Tam cũng sẽ không quá tức giận, ngược lại thì cái mộ phần này của ngại cũng đã sớm tàn tạ đến thê thảm rồi, tôi làm vậy còn tương đương với việc tiết kiệm được một khoản phí phá hủy cho ngài đi.
Châu Trạch không có ý định khai đao với Tạ Lão Tam, trước đó, cố ý tới nơi này chỉ dự định làm một trận gió mùa thu cuốn đi một mớ tiền âm phủ mà thôi, bây giờ nhìn lại, thật sự không thích hợp.
Đây là hương hỏa của người ta, là công đức của người ta, là khúc nhạc dạo cho việc người ta sắp chuyển đến miếu thần hoặc là vùng đất nào đó, đương nhiên là ông chủ Châu không thể nào sợ ông ta được, nhưng cũng không thiết phải làm loại chuyện không thù không oán lại cố ý mổ gà lấy trứng như vậy.
Chẳng qua.
Châu Trạch vẫn chỉ chỉ vào nữ quỷ ở bên cạnh.
Nói:
- Cô cũng không cần đi đến những nơi khác nữa, cứ ở lại đây trông coi mộ phần cho ông ta đi.
Nữ quỷ nhìn thấy rốt cuộc Châu Trạch cũng có ý định buông tha cho mình, không có ý định diệt cô ta nữa, trong lòng buông lỏng một chút, nhưng rất hiển nhiên, muốn cô ta ở lại nơi này canh mộ, cô ta không muốn.
Cô ta càng thích loại cuộc sống tự do tự tại kia hơn.
Đè những tên đàn ông kia.
Đồng thời.
Hút tinh khí của đám đàn ông đó!
Đương nhiên Châu Trạch có thể hiểu được ý nghĩ trong lòng của nữ quỷ, nói thẳng:
- Cô đã cầm tiền của ông ta, mà ông ta, rất có thể không bao lâu nữa sẽ biến thành thổ địa gia của vùng này, giữa các người cũng sớm đã có nhân quả rồi, cho dù cô có chạy mất, cũng không cắt đứt được.
- Nếu như chờ sau khi ông ta thành hình sau đó mới tìm cô tính sổ.
- Còn không bằng thái độ của bản thân tốt một chút, chủ động ở lại chỗ này bồi tội.
- Nếu như có thể được chút hương hỏa.
- Đối với cô cũng có không ít lợi ích, thậm chí, còn có hy vọng hóa giải được thân phận lệ quỷ đầy lúng túng hiện tại của cô.
- Cô thật sự cho là, Địa Ngục Chi Môn sẽ vĩnh viễn khóa lại sao?
- Một năm rồi.
- Cô cho là cô còn thể tự tại thoải mái được bao lâu nữa?
Những Bồ Tát, Đại Phật, Đại Tiên trong thần thoại cổ tích kia, động một chút là đồng tử nào đó người dưới trướng nào đó, toàn bộ một đám lớn người, đều là cái gì chứ? Còn không phải là một người đắc đạo gà chó lên trời sao.
Đạo lý của chuyện này cũng giống như việc quan chức địa phương dựa vào quan hệ trong nhà mà tính toán biên chế cho người thân của mình vậy.
Nghe được Châu Trạch nói như vậy, nữ quỷ mới cam tâm tình nguyện gật đầu một cái.
Trước khi Châu Trạch rời đi, mới nhìn lại mộ phần đã sụp đổ này lần cuối, thở dài, để cho lão Trương lái xe rời đi.
Trên đường đi.
Ông chủ Châu lấy ra một chai nước suối từ trong ngăn kéo của xe hơi, uống hai ngụm, bất đắc dĩ nói:
- Một chuyến tay không rồi.
Lão Trương gật đầu một cái.
- Đúng rồi, lão Trương, làm phiền anh một chuyện.
- Ông chủ, anh nói đi.
- Anh rút ra chút thời gian đi, ở địa giới Thông Thành chúng ta, quên đi, kêu thêm lão An cùng nhau đi, làm một đợt tìm hiểu rõ ràng trong khu vực địa giới Thông Thành chúng ta, xem thử có vị nào sắp chuẩn bị cầm chứng nhận thăng chức hay không.
- Tôi không cần phải sợ bọn họ, nhưng cũng có thể kết một thiện duyên trước khi bọn họ vẫn còn chưa ấp trứng xong, sau này, thời gian của chúng ta cũng có thể thoải mái hơn một chút.
Ông chủ Châu – người vẫn luôn “ngực không chí lớn”, những ngoại lệ là tiệm sách cùng với vị trí đặt tiệm sách ở Thông Thành, thế nhưng vẫn được Châu Trạch coi như nơi ở của mình.
Đặt một chút quan hệ với đám người kia trước, tương đương với sau nay sẽ có thêm rất nhiều đôi mắt cùng với đôi tai ở trong địa giới Thông Thành, cớ sao không làm chứ?
Ngược lại An Bất Khởi làm chuyện này.
- Thần sông thần núi thổ địa, đám người này đều sẽ lại xuất hiện, có đúng không, ông chủ?
Lúc này lão Trương mở miệng hỏi.
- Không kém bao nhiêu đâu, quy tắc đã có chút thay đổi, lúc trước bị chèn ép và bị cấm chế, bây giờ bắt đầu thò đầu ra lần nữa mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận