Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 358: Trọn đời... không được siêu sinh! ! !

Ông lão mỉm cười, cười đến có chút tự đắc: - Người thân của tôi, kể cả bác sĩ tư nhân của tôi, đều nói tôi có thể sống đến bây giờ đã xem là một kỳ tích không nhỏ trong giới y học.
- Nhưng bọn họ lại không biết vì sao.
- Cho nên, ông phải cám ơn tôi.
- Cám ơn anh?
Người đàn ông bỗng ngẩng đầu, tơ máu trong đôi mắt trở nên sâu sắc, khàn khàn mà gầm nhẹ nói:
- Cảm ơn anh đã để tôi phải chịu khổ nhiều thêm hai năm?
- Hai năm trước chẩn đoán kia là chính xác, khi bác sĩ đưa ra kỳ hạn ba tháng cho tôi, tôi điên cuồng mà gọi điện thoại muốn liên hệ với anh, muốn trả hết phần nhân tình tôi còn thiếu nợ anh. Thế nhưng anh không chịu, anh nói chờ một chút!
- Là anh!
- Khiến tôi không cam lòng thiếu nhân tình của anh tiếp.
- Là anh.
- Khiến tôi tự nhiên phải thừa nhận hai năm ốm đau dằn vặt!
- Tôi cảm ơn anh.
- Tôi thực sự cảm ơn anh!
- Hai năm trước thật sự không thích hợp. - Vương Kha trả lời.
- Là anh nhận thua.
- Đúng vậy, là tôi nhận thua. Hai năm trước, hai người kia mới ra ngục, nếu như tự nhiên bọn họ chết đi, rất dễ khiến người khác liên tưởng tới trên người tôi.
- Tôi không thể để bất kỳ nguy hiểm gì tồn tại.
- Cũng không cho phép có bất kỳ nguy hiểm ngoài ý muốn gì có thể xảy ra với tôi!
- Ha ha, tôi biết, một đứa nhỏ xuất thân từ trại trẻ mồ côi, có thể phấn đấu tới hôm nay thật không dễ dàng. Cho nên dù anh gặp phải chuyện như thế, anh vẫn có thể chịu đựng, rất sợ bản thân mất hết tất cả những gì mình có.
- Anh biết không.
- Những chuyện tôi đã từng trải trong năm mươi năm cuộc đời này đã nói cho tôi biết, có đôi khi, càng sợ mất đi cái gì thì càng dễ mất đi cái ấy. Hơn nữa, sinh hoạt như thế này thật quá mệt mỏi, thật không đáng.
- Ông sai rồi. Không phải tôi luyến tiếc tiền và thân phận địa vị.
Vương Kha lắc đầu.
- Cũng đúng, nếu như anh tới Thượng Hải hoặc tới những cơ cấu khác, sẽ có cơ hội phát triển rất tốt. Khụ khụ khụ... ... Như vậy, rốt cuộc anh không bỏ được cái gì?
- Vợ của tôi, còn có, con gái của tôi.
- Tiểu tạp chủng kia cũng có thể coi là con gái của anh?
Vương Kha mạnh mẽ mở to hai mắt nhìn, trong ánh mắt hiển lộ một vòng quang trạch thâm thúy.
- Anh rất ít tức giận. - Người đàn ông kia lại khàn khàn mà nở nụ cười: - Xem ra, không phải anh giả vờ làm người cha hiền lành. Rốt cuộc anh đã phải thôi miên bản thân mình thế nào, mới có thể coi một đứa nhỏ không phải con anh, thành con gái ruột thịt của bản thân mình?
- Con bé chính là con gái của Vương Kha tôi.
- Mặc kệ.
- Con bé.
- Là người.
- Hay là quỷ!
- Được được được, cô bé là con gái của anh, là con gái bảo bối của anh.
Người đàn ông đứng lên, khẽ cắn môi.
- Con cọp như tôi… ngay cả răng đều cũng sắp rụng. Tôi thực sự rất sợ, sợ khi anh muốn tôi trả nhân tình, răng của tôi đã không thể cắn chết người nữa.
Nói xong.
Người đàn ông lấy ra một khẩu súng.
Lắc lắc trước mặt Vương Kha, nói:
- Khi anh liên hệ với tôi, tôi đã lấy nó ra. Anh cũng biết, việc dùng súng trong nước có ý nghĩa thế nào.
Vương Kha nhìn người đàn ông kia, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên bàn, nói:
- Khi tôi liên hệ với ông, tôi không biết tình huống của ông. Thẳng đến lần trước khi gặp mặt, tôi... ...
- Không cần nói nhảm, tôi thiếu nhân tình của anh, là tôi nợ anh! Loại vật này, chỉ cần tôi còn một hơi thở, nên trả lại!
- Thiên kinh địa nghĩa.
- Đời này của tôi, chỉ tin cái này.
- Cho dù tôi biết, một khi lấy súng ra, có thể sẽ hủy diệt tích lũy nửa đời trước của tôi cùng với tích lũy hy vọng tôi lưu lại cho con cháu của tôi… Nhưng tôi vẫn không hối hận.
Vương Kha nhún vai, khuyên bảo chỉ là một tư thái, mà không phải anh ta thật sự muốn khuyên bảo.
- Hai năm rồi, hai người kia có chết đi cũng không có vấn đề gì. Chí ít cũng sẽ không thu hút sự chú ý của quá nhiều người. Hơn nữa, một khi tra được, tôi cũng có thể gánh vác hết hậu quả giúp anh, sẽ không khiến chuyện liên lụy tới anh.
Người đàn ông kia đặt lại khẩu súng lên trên bàn trà, lại lần nữa ngồi về trên ghế sofa, mới đứng trong chốc lát, ông ta đã cảm thấy hơi mệt chút.
- Bác sĩ kêu tôi chống gậy, nhưng tôi không dùng đến món đồ kia. Lúc tôi còn trẻ, tôi đã từng chỉ vào ông lão chống gậy, sau đó nói với các anh em bên cạnh: Sau này nếu lão tử tới ngày phải chống gậy đi bộ giống vậy, lão tử tình nguyện nhét súng vào miệng mình, đích thân bóp cò.
- Ừm.
- Chỉ có điều, khi tôi tới tình trạng ấy, tôi chợt phát hiện bản thân mình quá thiệt thòi.
- Làm sao vậy?
Người đàn ông đưa tay, sờ sờ họng súng trên bàn uống trà, nói:
- Không dùng nó được.
- Vì sao?
- Bởi vì hai người nó vốn sẽ phải giết, đã chết.
- Đã chết?
Vương Kha chậm rãi đứng lên.
- Ông sai người giết?
- A...
Người đàn ông dang rộng chân ra, cười nói:
- Tôi đã sai người điều tra. Sau khi hai người này ra ngục, rất nhanh đã liên lạc lại với nhau. Bọn chúng lại gọi vài người ra ngoài trộm mộ.
- Kết quả vận khí của chúng không tốt, hai tên trực tiếp chết bên trong mộ.
- Cảnh sát.
- Còn đang điều tra chuyện này đây.
- Nếu không phải tôi hiểu anh, tôi còn tưởng rằng anh khinh thường con cọp bệnh như tôi, tự mình bỏ tiền thuê xã hội đen trả thù hai tên kia..
- Tôi không.
- Tôi biết anh không. Bởi vì chắc chắn anh sẽ không để bọn chúng có thể chết một cách dứt khoát như thế. Lúc đầu tôi cũng muốn bắt người tới giao cho anh, để anh xử trí. Có một vài cơn tức, phải đích thân phát tiết mới đã nghiền! Năm đó lão tử liếm máu trên mũi đao, lăn lộn trong xã hội, cực kỳ hiểu rõ đạo lý này.
- Bốp!
Người đàn ông vỗ tay một cái.
- Nhưng bây giờ lại chẳng thể làm thế được, trừ phi anh chạy đến địa ngục câu hồn hai người bọn họ trở về. Nếu không thực sự không có biện pháp… Đoán chừng bọn họ đã đi đầu thai rồi, ha ha ha ha... ... Khụ khụ khụ... . . .
- Kết quả là.
- Vương Kha anh vẫn không thể tự tay báo thù được.
- Đã chết... ... là được rồi.
- A, con mẹ nó, lão tử thật không quen nhìn loại giọng điệu và thái độ chuyện gì cũng có thể nhìn thoáng được của anh. Mẹ nó, giả vờ cái gì? Giả vờ lâu như vậy hẳn đã giả vờ thành bản năng rồi, đúng không? Anh có mệt hay không?
Người đàn ông đứng lên, khập khiễng dự định rời khỏi.
- Súng. - Vương Kha nhắc nhở.
- Món đồ chơi này tặng cho con gái của anh chơi. Nơi này kiểm an nghiêm ngặt như thế, lão tử mang theo nó, sao có thể rời đi được?
Ông có thấy ông đang tự tát mặt mình không?
Chờ khi người đàn ông rời khỏi rồi.
Vương Kha nghiêng đầu qua, nhìn về phía vợ mình vẫn đang ngồi một chỗ ngây người trong vườn hoa.
Dường như vợ anh ta có cảm ứng, quay đầu nhìn về phía Vương Kha, sau đó thản nhiên cười cười với Vương Kha.
- Canh thịt sắp xong rồi, lập tức có thể ăn cơm.
Vương Kha hô lên.
- Được, ăn thịt. – Vợ anh ta cười đến rất vui vẻ.
Vương Kha một lần nữa mang tạp dề vào.
Đi vào phòng bếp.
Lấy đao cắt hành thái rau hẹ.
Đột nhiên, anh ta nhìn vết đao.
Sửng sốt vài giây.
Trong miệng lẩm bẩm nói:
- Cứ... chết đi như vậy sao?
... ... ...
Hơn 20 năm trước.
Cô nhi viện trấn Tần Tảo Cảng Áp, Thông Thành
Dọn cơm.
Mỗi một đứa bé đều được dì phân cho một miếng thịt. Ở niên đại này, ở địa phương này, có thể ăn thịt thực sự là một chuyện rất hạnh phúc.
Tuy nói người Trung Quốc đang đang từ từ thoát khỏi thời đại không ăn nổi cơm không ăn nổi thịt, nhưng điều kiện trong cô nhi viện luôn được phổ cập chậm hơn bên ngoài một chút.
Hai đứa nhỏ ngồi cùng một chỗ ăn cơm.
Đứa bé lớn hơn một chút nhìn chằm chằm miếng thịt rất lâu, sau đó cầm đũa lên, gắp vào trong bát đứa bé nhỏ tuổi hơn mình một chút.
- Anh, anh không ăn sao?
- Không ăn, em ăn đi.
Đứa bé thấp hơn một chút không khách khí, cũng không hiểu bản thân phải khiêm nhượng, ngon lành ăn hai miếng thịt trong bát mình, ăn tới miệng môi, quần áo dính đầy mỡ.
- A Trạch, sau này anh phải kiếm thật nhiều tiền, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền.
Cậu bé vóc dáng thấp nhặt hạt cơm bên mép bàn lên đưa vào trong miệng, hỏi thăm:
- Kiếm tiền để làm chi?
- Kiếm tiền để lấy vợ đó.
- Lấy vợ để làm chi?
- Lấy vợ rồi trả thù lao cho vợ, để mỗi ngày cô ấy mua thịt cho anh, làm thịt cho anh ăn, khiến anh có thể ăn thịt mỗi ngày!
- Lấy vợ là ý như vậy sao?
- Đúng vậy, người vợ không mua cho mình ăn, thì cưới có ích lợi gì?
- Không phải bác Tần gác cổng luôn khoe khoang với chúng ta rằng.
- Vợ bác ấy thường mua thịt làm thịt kho tàu cho bác ấy ăn sao?
- Cho nên.
- Lấy vợ.
- Chính là kiếm tiền để cô ấy chịu trách nhiệm mua thịt!
- Ah, đã hiểu.
- A Trạch, còn em?
- Anh có thịt, em cũng có thịt.
... ... ...
Trong rừng.
Hai đầu hành thi còn đang nhanh chóng đào xới.
Bọn họ không biết mệt mỏi là gì.
Không biết đau đớn.
Chỉ biết hoàn thành mệnh lệnh của phía trên.
Hố đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy không ngừng sâu xuống.
Chậm rãi lộ ra kết cấu một ngôi miếu cổ.
Xa xa.
Trương Yến Phong, cảnh sát Trương vẫn chú trọng bảo vệ tam quan.
Cảm giác tam quan của mình đã nổ tung trên đất.
Thỉnh thoảng anh ta nhìn cái hố sâu do hai hành thi tạo ra.
Thỉnh thoảng lại nhìn Châu Trạch đang đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Đại ca.
Đây là bảo vệ tam quan của tôi mà anh đã nói sao?
Đây là bảo vệ tôi để tôi có thể sống cuộc sống của người bình thường?
Anh để tôi nhìn thấy cái này.
Tôi còn sống cuộc sống bình thường thế nào nữa?
Dưới mặt đất.
Thổ địa gia đã cảm giác được đỉnh đầu mình lạnh sưu sưu, lập tức mở miệng mắng chửi:
- Làm bậy!
- Anh làm thế là làm bậy!
- Bọn họ xâm lấn miếu thờ lăng tẩm của tôi, tôi giết bọn chúng để răn đe, là chuyện thiên kinh địa nghĩa!
- Nhưng tôi không giam cầm vong hồn của bọn họ, thả mặc cho vong hồn của bọn họ xuống địa ngục đầu thai luân hồi!
- Thần hồn có linh.
- Vì vậy mọi người chú trọng nhất chuyện sau khi chết, thi thể có thể được nhập thổ vi an, bởi chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tình trạng vong hồn ở địa ngục.
- Hiện tại anh biến thi thể hai người bọn họ thành hành thi.
- Đây là khiến vong hồn hai người bọn họ dù có xuống địa ngục được, cũng vĩnh viễn mất đi cơ hội luân hồi.
- Khiến bọn họ phải thừa nhận nỗi khổ vô biên vô tận trong địa ngục.
- Trọn đời không được siêu sinh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận