Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 302: Anh đánh thiên hạ! (2)

Lúc này, rõ ràng nữ tiếp viên đã coi Châu Trạch như một âm nhị đại.
Anh làm quỷ sai đơn giản chỉ để mạ vàng.
- Vật kia... ... - Nữ tiếp viên chỉ vào sách Âm Dương trong tay Hầu Tử.
Cô ta còn chưa nói hết lời.
Oanh Oanh đã quát to: - Đồ gì mà đồ, bản cô nãi nãi có tiền!
Nói xong, Oanh Oanh lại lấy cái rương mình mang theo ra, đập hết xấp tiền mặt này tới xấp tiền mặt khác ra ngoài.
Hào khí ngất trời!
Rất có phong thái giống với cảnh đại ca ôm em gái nhảy múa dưới tiền trong phim “Đổ Thần”.
- Không phải ông chủ nhà tôi lên mấy người phụ nữ ở đây thôi sao, đây là vinh hạnh của các người!
- Có thể được ông chủ nhà tôi sủng hạnh, là phúc mà các người tu luyện mấy đời mới đạt được!
Bạch Oanh Oanh vừa hô vừa tiếp tục ném tiền.
- Dám cho rằng ông chủ nhà chúng tôi không có tiền? Chút tiền ấy cũng không thể trả nổi?
- Oanh Oanh tôi có này! Đến đây, không phải các người muốn đòi tiền sao? Còn muốn buộc ông chủ nhà tôi cầm bảo bối gán nợ?
- Tôi nói cho các người biết, không có cửa đâu!
- Tiền, cho các người!
- Ông chủ đã chơi tận hứng chưa? Nếu còn chưa tận hứng, chúng ta lại gọi thêm người, để bọn họ gọi hết toàn bộ phụ nữ trong hội sở này ra.
- Anh lần lượt xem rồi chọn. Anh cứ yên tâm đi, có Oanh Oanh ở đây, nhất định sẽ để anh chơi tới tận hứng mới dừng!
Châu Trạch hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy hơi đau gan.
Nữ tiếp viên cũng trợn tròn mắt.
Lão đạo ở bên cạnh thấy vậy, ngay cả nước miếng cũng sắp chảy ra. Lão đã hạ quyết tâm, chờ sau khi chuyện này kết thúc, nhất định mình phải len lén đi hỏi Bạch Oanh Oanh một chút xem, đời trước cô ấy có chị em gái gì không. Chị em gái của cô ấy được chôn cất ở đâu? Mình cũng muốn đi đào phần mộ của bọn họ xem, liệu có thể đào ra một đầu cương thi như Oanh Oanh không.
Vừa có thể làm nữ bộc lại có thể làm trợ thủ đắc lực, mình đi chơi gái cô ấy còn mang theo tiền thanh toán giúp mình!
Đĩ mẹ mày.
Vì sao mình lại không gặp được?
Thật ra, là vì vừa rồi sau khi Châu Trạch báo địa chỉ cho Bạch Oanh Oanh qua điện thoại, Oanh Oanh đã đi hỏi lão Hứa. Sau đó cô ấy cho rằng ông chủ và lão đạo đều chơi gái không có tiền thanh toán, cho nên bị bắt phải trao đổi.
- Oanh Oanh.
Châu Trạch vẫy vẫy tay với Bạch Oanh Oanh.
- Ôi, ông chủ.
Bạch Oanh Oanh lập tức như con chim nhỏ nép vào người mà chạy tới, trong tay cô ấy còn đang cầm cái bao lớn kia.
- Trong túi này đều là tiền à? - Châu Trạch hỏi.
- A, không chri có tiền, Oanh Oanh nghe nói có thể nơi này không sạch sẽ lắm, cho nên còn mang theo tinh linh xanh tốt nhất, không biết ông chủ thích loại khẩu vị nào?
- Nơi này có viền bi.
- Còn có vị chocolate.
- Còn có loại mỏng.
- Đúng rồi, còn có nước khử trùng chất bôi trơn, mặt khác tôi còn mang theo sữa rửa mặt Phụ Viêm Khiết, rửa mặt khỏe mạnh rồi lại tới.
- ... ... - Châu Trạch.
- Em gái, chị cảm thấy hình như chúng ta đã có hiểu lầm gì đó rồi đúng không? – Đúng vào lúc này, nữ tiếp viên mở miệng hỏi.
- Hiểu lầm? - Bạch Oanh Oanh sửng sốt một chút, lập tức trên mặt cô ấy lộ vẻ hoảng sợ, đồng thời hai tay còn cầm lấy cánh tay của nữ tiếp viên, vừa lay vừa nói: - Nghìn vạn lần không thể là hiểu lầm được!
Cô ấy thật sự đã tan nát trái tim vì chuyện nửa người dưới của ông chủ, thực sự rất kỳ vọng ông chủ có thể chứng minh bản thân mình, có thể lên đường lái xe một cách bình thường.
- Oanh Oanh.
- Ôi, ông chủ, tôi còn mang theo Thần Du (1) và Viagra... ...
- Câm miệng.
- Ngô... - Bạch Oanh Oanh lập tức không thể nói thêm gì nữa.
Châu Trạch có chút đau đầu, đưa tay lấy sách Âm Dương từ trong tay Hầu Tử qua, đưa cho nữ tiếp viên: "Bọn nó ở bên trong, cô thả bọn nó ra đi.
Nữ tiếp viên sợ đến không ngừng lui về sau, đồng thời còn khua tay nói: - Ngài đang nói đùa sao? Đây chính là... ... Đây chính là... ...
Thậm chí ngay cả ba chữ "sách Âm Dương" nữ tiếp viên cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Uy nghiêm của phán quan âm ty, cho dù là yêu tu dương gian cũng phải nhượng bộ lui binh.
Châu Trạch nhún vai.
Nói:
- Vấn đề hiện tại là, tôi còn chưa biết xài thứ này. Trước mắt tôi mới chỉ.
- Chỉ biết cách để bỏ thêm vật vào bên trong.
- Nhưng lại không biết phải làm sao mới có thể lấy vật ra.
- ... ... - Nữ tiếp viên.
Thoáng chốc, chuyện này trở nên có chút lúng túng. Hiện tại Châu Trạch nguyện ý thả người, nhưng quả thật anh không biết phải làm thế nào mới có thể mở nó ra được. Tùy tùy tiện tiện mở sách Âm Dương, có thể trực tiếp ảnh hưởng tới chính mình, nghĩa là mình cũng sẽ bị thu vào. Đã có một lần thể nghiệm kích thích, Châu Trạch không muốn thể nghiệm lần thứ hai.
Nữ tiếp viên đang ở bên cạnh che trán. Cô ta thật sự cảm thấy đau đầu. Hơn nữa, dựa vào trình độ quan sát người khác của cô ta, cô ta có thể cảm giác được, không phải Châu Trạch cố ý chơi đùa thủ đoạn gì với mình.
Không có biện pháp, chính là không có biện pháp.
Nói một nghìn lần nói một vạn lần, vẫn là không có biện pháp.
- Như vậy đi, Châu tiên sinh, ngài hãy đồng ý với tôi, nếu ngày sau ngài có cách, xin hãy thả bọn nó ra. Hôm nay ngài đi trước đi.
Nữ tiếp viên dự định thả người. Trên thực tế, lão đạo đã sớm được tự do một lần nữa. Trên phương diện xử sự làm người, hồ ly tinh này tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất.
Cô ta "bắt cóc" lão đạo, nhưng loại bắt cóc ướt át này khiến người đàn ông bình thường khó có thể tức giận nổi. Hơn nữa, từ đầu tới đuôi, cho dù là nói chuyện hay là làm việc, cô ta đều làm rất cẩn thận.
- Vậy nếu còn có Đại Tiên Nhi nào khác tới tìm tôi, có phải tôi nên tiếp tục thu vào không?
Ông chủ Châu vẫn có một chút không nỡ như thế.
- Tôi sẽ nói chuyện với núi sâu, để bọn họ an phận lại.
Nói xong.
Hồ ly tinh đi tới trước mặt sách Âm Dương. Cô ta không dám đụng tới vật này, chỉ dám đứng từ phía xa xa nhìn đồ án con rắn nhỏ và con chồn trên bìa.
Dường như cô ta đang uẩn nhưỡng cảm xúc, dự định an ủi bọn nó một phen.
Nhưng uẩn nhưỡng uẩn nhưỡng.
Cô ta chợt "phù" một tiếng, bật cười, hơn nữa còn cười đến không thể nào ngừng lại. Cô ta cười tới khom lưng, ôm lấy bụng dưới bằng phẳng của mình, trước ngực cuộn sóng, mà chỗ sâu trong váy đen phía dưới kia cũng như ẩn như hiện trước mặt Châu Trạch.
- Ha ha ha ha... ... Buồn cười chết người, tu luyện hai trăm năm, kết quả các người lại trở nên đáng yêu như thế.
Con rắn nhỏ và con chồn trên bìa bắt đầu tức giận, càng không ngừng biến ảo ra đủ loại vẻ mặt, thế nhưng loại phương thức biểu hiện hình ảnh họa tiết này khiến cho dù bọn chúng tạo ra biểu tình phẫn nộ tới mức nào, kết quả vẫn có vẻ rất đáng yêu ngốc nghếch.
- Các người cứ an tâm ở lại bên trong một thời gian ngắn đi. Cứ coi như các người đã chuyển sang nơi khác bế quan một chút là được. Dù sao trước đây các người cũng thường xuyên bế quan, không có gì quan trọng cả.
- Châu tiên sinh đã đồng ý với tôi, sẽ không làm khó các người. Đợi ngày sau Châu tiên sinh có năng lực, sẽ thả các người ra.
Sau khi nữ tiếp viên nói xong lại lau nước mắt, cô ta thật sự là cười tới chảy nước mắt.
Châu Trạch xoay người cáo từ. Nữ tiếp viên đưa cho Châu Trạch một tấm danh thiếp, phía trên còn cố ý để lại dấu môi son. Lão đạo theo sát bước chân Châu Trạch. Nếu đây là câu lạc bộ thông thường, có lẽ lão đạo sẽ không ngại mà ở lại ăn mặn một phen. Nhưng hiện tại lão rất rõ ràng, nơi này là ổ hồ ly, cho dù cho lão thêm mười quả thận nữa cũng không đủ cho người ta chơi đùa.
Bạch Oanh Oanh nhặt hết tiền trên đất lên, mang theo bao lớn của mình "thở hổn hà hổn hển" theo ông chủ vào thang máy. Trước khi thang máy đóng cửa cô ấy còn quơ quơ nắm đấm của mình với con hồ ly tinh kia.
(1) Thần Du: Dầu Ấn Độ (nhưng không được sản xuất ở Ấn Độ), dùng để xịt lên ấy ấy, giúp kéo dài thời gian…
Bạn cần đăng nhập để bình luận