Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1435: Tiệm sách phiêu lưu ký! (1)

Đôi khi, những cuộc gặp gỡ giữa người và người rất tuyệt diệu.
Nhưng cho dù là bạn đã chết đi.
Sau khi trở thành quỷ, thật ra thì những cuộc gặp gỡ giữa quỷ càng có thể tuyệt diệu hơn.
Cũng tỷ như vị nữ quỷ này.
Cô ta cảm giác bản thân đã “ăn” được cái tên đàn ông tựa như ngọn đèn đã cạn dầu, khí tràng “thoi thóp” ở trước mắt này, cô ta có kinh nghiệm, lại “bất khả chiến bại”.
Nhưng kể từ khoảnh khắc cô ta được đưa tới tiệm sách kia.
Cô ta bỗng nhiên cảm thấy một loại mê mang.
Đúng vậy, là mê mang.
Vốn dĩ, đề nghị của cô ta là đi mướn phòng.
Cô ta nói.
Trong một không gian khép kín, chỉ có riêng hai người, cô ta có thể tận tình nhìn “vật” nhớ người.
Châu Trạch nói.
Anh phát hiện ở gần khu vực này có một tiệm sách.
Lầu một có thể uống cà phê nói chuyện phiếm.
Lầu hai có giường.
Cô ta lập tức đi theo.
Kể từ khoảnh khắc bước chân vào cửa tiệm sách kia, nữ quỷ đã nhạy bén cảm giác được, cái tiệm sách này, mang đến cho cô ta một loại cảm giác cực kì bị đè nén, rất giống như lúc cô ta vô tình tiến đến gần đền miếu vào giai đoạn khi cô ta vừa biến thành quỷ vậy.
Sau đó, cô ta ngồi ở trên ghế sô pha.
Ánh mắt đảo qua, nhìn thấy một con hồ ly màu trắng nằm ở trong một góc của ghế sô pha.
Bạch Hồ?
Người có tiền, nuôi báo săn còn không tính là chuyện hiếm lạ gì, nuôi một con bạch hồ, cũng có thể tiếp nhận được đi.
Bạch Hồ mở mắt ra, liếc bên này một chút, giơ lên móng vuốt, quơ quơ về phía Châu Trạch.
Bạch Hồ cũng vừa mới trở về, khi Châu Trạch tỉnh lại lúc trước thì cô ta cũng không có ở đây, vào lúc này, đương nhiên cũng cần phải chào hỏi một chút, chẳng qua là, thật ra thì cả đám người bên trong tiệm sách đều hiểu, Châu Trạch sẽ không có vấn đề gì quá lớn, chuyện quay lại chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Cho nên, cho dù là luật sư An, khi nhìn thấy Châu Trạch tỉnh lại lúc trước cũng không có đi biểu diễn một màn “lệ nóng doanh tròng” gì đó.
Châu Trạch cũng gật đầu lại một cái với Bạch Hồ, sau đó ngồi xuống ở vị trí đối diện người phụ nữ.
Thỉnh thoảng, ánh mắt của người phụ nữ sẽ quét về phía con hồ ly màu trắng kia, chuyện động tương tác giữa Bạch Hồ cùng Châu Trạch lúc trước, thật ra thì cô ta cũng không nhìn thấy rõ, nhưng theo bản năng cô ta cũng đã nhận ra được, cô ta đã mơ hồ cảm nhận được áp lực mà Bạch Hồ mang đến cho mình.
Có lúc, một vài mèo đen hoặc là chó đen cũng có thể thu hút được sự chú ý của cô ta, nhưng tuyệt đối không thể khiến cho cô ta như ngồi trên đống lửa như vậy.
Huống chi, cô ta đã không ngừng thành thục cùng trưởng thành rồi, cô ta có thể cảm giác được sự tiến bộ của bản thân.
Vào lúc xong chuyện.
Nhìn những tên đàn ông bẩn thỉu trên môi còn mang theo nụ cười thỏa mãn vẫn còn đang nằm trên giường kia.
Cô ta cảm giác được hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Những tên đàn ông này đã có được những gì bọn họ mong muốn.
Mà cô ta.
Đã lấy được tinh khí của bọn họ.
Thân thể của bọn họ sẽ thiếu hụt, thậm chí còn có thể sẽ vì vậy mà sinh bệnh, nhưng lúc ở trên giường, thông thường bọn họ đều sẽ vui mừng khôn xiết, kích động mà nói:
Em thật đẹp, có được em, có phải chết thì anh cũng tình nguyện!
Nghe thử xem đi.
Chuyện này thế nhưng đều do bọn họ tự tìm.
Nhưng mà, lúc này ở tiệm sách cái này không khí hạ.
Bỗng nhiên cô ta không muốn tiếp tục ngồi ở nơi này nữa, cô ta muốn lên giường.
Chẳng qua là.
Cô ta còn chưa kịp mở miệng.
Một chiếc xe con đã dừng lại ở cửa tiệm sách.
Từ trong xe, có một cô gái xinh đẹp đi xuống.
Không đúng.
Là một người đàn ông!
Quả thật là da dẻ của Hứa Thanh Lãng còn tốt hơn so với một năm trước.
Có thể suy ra được.
Một năm nay, cậu ta cũng không lo lắng cho Châu Trạch bao nhiêu, một chút cảm giác “dung nhan tiều tụy” cũng không có.
- Lão Châu, tỉnh rồi sao, ha ha, vậy tối nay sẽ nấu thêm đồ ăn.
Trong tay Hứa Thanh Lãng xách một túi tôm hùm đất thật to, mùa này, thích hợp để ăn tôm hùm đất nhất.
Tôm hùm đất tê cay kết hợp với bia ướp lạnh, là loại hưởng thụ tuyệt vời nhất trong mùa hè như thế này.
Trước kia, lão Hứa kinh doanh tiệm mỳ, vào buổi tối mùa hè cũng sẽ mở thêm quầy tôm hùm đất, cho nên, đối với viceje phải chế biến tôm hùm đất như thế nào, cậu ta cũng biết cách.
Người phụ nữ có chút co giật nhìn Hứa Thanh Lãng.
Tự nhiên Hứa Thanh Lãng cũng nhìn thấy người phụ nữ.
Cậu ta cười cười với người phụ nữ.
Coi như là đã chào hỏi một tiếng.
Người phụ nữ đứng dậy, chuẩn bị lên tiếng trả lời, nhưng người đàn ông này lại trực tiếp xoay người vào phòng bếp.
Nếu như một người bạn nào đó của bạn bị quỷ đeo bám, nhất định là bạn sẽ rất lo lắng.
Nhưng đối với Hứa Thanh Lãng mà nói.
Châu Trạch bị quỷ dây dưa.
Rốt cuộc là cậu ta phải lo lắng Châu Trạch hay là nên lo lắng cho nữ quỷ này đây?
Người phụ nữ chỉ có thể lúng túng lần nữa ngồi xuống, có chút xao động bất an, người đàn ông xinh đẹp kia, dường như trên người cậu ta có một loại khí tức để cho cô ta rất sợ hãi.
Kể từ sau khi cô ta biến thành quỷ, gặp phải hai lần nguy hiểm nhất, một lần là vào lúc ở Diêm Thành, cô ta đụng phải một vị quỷ sai địa phương, phải rất vất vả cô ta mới may mắn chạy thoát được.
Còn có một lần là đụng trúng một người thầy bói mù, thiếu chút nữa bị người ta dùng lá bùa làm cho treo luôn rồi, cũng may là vận khí tốt, trốn thoát được.
- Chúng ta lên...
- Chít chít chi! ! ! !
Giọng của tiểu Hầu Tử đã truyền tới.
“Sưu” một tiếng.
Nhảy xuống từ trên trần nhà, đáp xuống vị trí bên trên quầy bar.
Trước sự trợn mắt há hốc mồm của người phụ nữ.
Cô ta trơ mắt nhìn tiểu Hầu Tử mở máy tính ra.
Lại trơ mắt nhìn tiểu Hầu Tử mở cửa sổ trình duyệt ra.
Rồi lại tiếp tục trơ mắt nhìn tiểu Hầu Tử nhấn mở trang phát sóng trực tiếp của cuộc tranh tài mùa giải MSI*.
(League of Legends Mid-Season Invitational - giải vô địch giữa mùa giải của Liên Minh Huyền Thoại)
Tiếp đó lại trơ mắt nhìn tiểu Hầu Tử mở tài khoản nạp tiền ra.
Cuối cùng trơ mắt nhìn tiểu Hầu Tử bắt đầu không ngừng soát quà tặng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận