Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 706: Ngu ngốc! (1)

- Tổ tiên sao, vậy cậu thật đáng thương, tuổi còn nhỏ đã gặp quỷ, cho nên sau này chết rồi mới làm quỷ sai sao?
- Cũng rất tốt, coi hứng thú ham thích khi còn bé dưỡng thành chức vụ của mình sau khi lớn lên, cũng là một loại hạnh phúc.
“... ...” Câu Tân.
Có thể vì bị thương.
Câu Tân cảm thấy ngực mình hiện giờ thật ngột ngạt, kiểu như sắp thở không thông.
- Là tiên trong tiên khí ấy.
Nói xong.
Câu Tân hơi khó nhọc giơ ngón trỏ của mình lên.
Chỉ lên trên.
Lão đạo giẫm mạnh chân phanh thả chậm tốc độ.
Hơi kinh ngạc nói:
- Kỳ quái, vài năm này theo hai ông chủ, chỉ biết dưới đất có người.
- Quỷ cũng gặp không ít, chỉ chưa từng gặp tiên.
- Bần đạo vẫn còn luôn buồn bực.
- Có địa ngục rồi vậy không nên có thiên đình gì đó sao, nhưng vẫn luôn chưa nghe nói đến.
Lúc trước lão đạo thật sự đã từng đi hỏi luật sư An.
Không phải nói ngẩng đầu ba thước có thần linh sao.
Thế đạo này.
Thật sự có thiên đình không?
Có lão quân thích luyện đan kia không?
Câu trả lời của luật sư An khiến lão đạo thật thất vọng.
Không rõ.
Không biết.
Không hiểu.
Bất cứ chuyện gì, có âm có dương, đây là đạo lý vạn cổ không thay đổi, dưới đất đã có thập điện Diêm La, vậy vì sao trên đầu lại không có tiên chứ?
- Ha ha.
Câu Tân nở nụ cười, lại bởi vì vậy mà động đến vết thương:
- Tiên từng sờ đầu tôi.
- Tiên sờ đầu?
- Xem là vậy, sau này, vận khí của tôi đã bắt đầu càng ngày càng tốt.
Nói tới đây.
Câu Tân hơi do dự.
Có cần thêm một câu.
Là trước khi gặp được ông.
- Tiên có dáng dấp như thế nào?
Lão đạo hỏi.
Quỷ như thế nào, đã nhìn thấy, vô cùng kỳ quái.
Câu Tân lắc đầu.
- Không thể nói?
Lão đạo hỏi.
- Là không thấy.
- Ặc... ...
- Chỉ cảm thấy, có một ngày tôi đang ở trong vườn nhà nhìn con kiến đánh nhau, cảm giác có người đột nhiên sờ đầu tôi.
- Sau đó.
- Tôi ngẩng đầu lên nhìn, nhưng bốn phía xung quanh không có ai.
“... ...” Lão đạo.
- Sẽ không sai, là tiên.
Câu Tân mím môi:
- Thật sự là tiên.
- Được rồi được rồi, là tiên là tiên.
Lão đạo tỏ vẻ cậu cao hứng là được rồi.
- Biết vì sao tôi lại đến hiệu sách không?
- Thật sự giống như muốn thu ông chủ chúng tôi làm tiểu đệ sao.
- Vừa đúng đi ngang qua mà thôi.
Câu Tân thoáng dừng lại, mỉm cười nói:
- Sau đó, tôi cảm thấy ngày này tìm ra manh mối, một đường tìm kiếm, đã đến hiệu sách của mọi người.
- Không ngờ nha, trong hiệu sách của tôi còn có thần tiên?
- Không nhất định là tiên, nhưng ít ra có đồ của tiên.
- Là gì?
Câu Tân lắc đầu, thở dài nói:
- Tôi thật sự không dám đi tìm.
- Sợ?
Lão đạo kỳ quái:
- Không phải cậu luôn cảm thấy mình có vận khí tốt sao, sợ cọng lông gà?
- Tiên có thể khiến cho tôi thuận buồm xuôi gió, cũng có thể khiến cho tôi vận xấu quấn thân, cho nên tôi sợ.
- Đừng hoảng sợ.
- Tôi phải đưa cậu đi đến bệnh viện ngay bên cạnh hiệu sách nhà tôi, điều kiện chữa bệnh nơi đó không tệ, phí phẫu thuật còn được giảm giá.
- Đến lúc đó cậu chỉ cần cho tôi vị trí đại khái của thứ đó, tôi tự mình tìm.
Thứ tốt, lão đạo chắc chắn sẽ không bỏ qua cho.
- Ông không sợ?
Lão đạo nghe vậy, dùng ánh mắt hơi khinh bỉ nhìn Câu Tân.
Ánh mắt này, nhìn mà Câu Tân sợ sệt trong lòng.
- Bần đạo tự nhiên tiếc mệnh, nhưng nếu có thể nhìn thấy thứ gì của tiên, mạo chút hiểm thì coi là gì chứ?
Câu Tân nghe vậy.
Yên lặng gật đầu.
Trên mặt xuất hiện một chút cảm giác sup sụp.
Đúng vậy.
Ông cứng rắn như vậy.
... ...
Oanh Oanh đi ra khỏi hiệu sách, ngay khoảnh khắc đẩy cửa thủy tinh ra, tóc bạc lập tức khôi phục, sát khí quanh thân cũng mau chóng thu liễm, nhưng trên gương mặt vẫn treo lạnh như sương.
Cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy được chiếc xe đậu ở kia, lúc trước trong hiệu sách, cô đã cảm ứng được khí tức của ông chủ, nhất là khi ông chủ tiến vào trạng thái cương thi, khí tức ăn ý kia càng rõ ràng.
Đi đến bên cạnh xe.
Bạo lực mở cửa xe.
Cửa xe gần như bị xé ra.
Oanh Oanh bế ông chủ ra, chạy thẳng vào hiệu sách, bởi vì quãng đường rất gần, tuy rằng dẫn tới không ít người đi đường gần đó liếc nhìn, nhưng không gây ra nhiễu loạn gì lớn.
Sau khi vào cửa đặt ông chủ lên quầy bar.
Oanh Oanh nhìn ông chủ quanh thân hiện màu xanh khóe miệng lộ răng nanh.
Cắn chặt răng.
Ánh mắt thoáng nhìn.
Trầm giọng nói:
- Tiếp tục xem diễn?
Cô bé ngăm đen đẩy cửa nhỏ ra, ngồi trên xe lăn đẩy ra, sắc mặt ngượng ngùng.
Oanh Oanh lui về sau một bước, kêu cô bé ngăm đen kiểm tra tình huống cho Châu Trạch.
Cô bé ngăm đen kiểm tra kỹ, mím môi, hơi khó xử nói:
- Thân mình không thành vấn đề, chắc là linh hồn xảy ra vấn đề.
- Có cách gì không?
Oanh Oanh hỏi.
Cô bé ngăm đen chán nản lắc đầu:
- Không có cách nào khác, tôi chỉ biết trồng cây, cũng không thể trồng anh ta vào trong đất để cho tôi chậm rãi nghiên cứu điều trị đi?
Đây không phải là cô bé ngăm đen có ý từ chối, nếu như có thể, cô cũng không ngại giúp đỡ Châu Trạch một phen, thậm chí cứu mạng Châu Trạch.
Cô quan sát rồi, người kia ích kỷ thì ích kỷ, nhưng đối với người một nhà từ trước đến nay đều không tệ, nếu mình giúp anh ta, nói không chừng địa vị và thân phận của mình sẽ thoát khỏi cấp bậc nô lệ.
Ngay khi Oanh Oanh chuẩn bị cầm điện thoại gọi cho mấy người luật sư An.
Châu Trạch vẫn luôn nhắm hai mắt lại đột nhiên mở miệng nói:
- Uyển nhi... ... Uyển nhi... ...
Ánh mắt Oanh Oanh nheo lại.
Sát khí chợt hiện.
... ...
“A!”
Châu Trạch gầm thét.
Dùng sức tránh thoát khỏi xiềng xích trên người.
Xiềng xích cuối cùng bị tránh thoát.
Nhưng bốn phía lại có bóng đen không ngừng đánh tới.
Đá văng một tên lại có một tên đi tới.
Dáng vẻ liên miên không dứt.
Châu Trạch thật sự hơi mẹt, theo lý thuyết không thể tiêu hao nhanh như vậy, nhưng trên thực tế, Châu Trạch và Châu Trạch đánh nhau, thật ra đều dùng là lực lượng của bản thân.
Chẳng khác gì bản thân đang đánh nhau với mình, tốc độ tiêu hao này tự nhiên nhanh rồi.
Cũng không biết cắn xé đấu mãi bao lâu.
Khi Châu Trạch đột nhiên cảm thấy hơi kỳ quái, quay đầu lại, lại phát hiện chỗ lúc trước trói mình lại một lần nữa có một người bị trói lên.
Trên thân người kia dày đặc vết thương, trên tóc cột lấy khăn đỏ, trên trán có khí tức thuộc về thượng vị giả.
- Đó là vị trí của tôi, cút cho ông đây!
Châu Trạch vốn hơi mệt mỏi thấy thế lại gầm lên giận dữ.
Anh mới vừa giết ra, lại giết về.
Bóng đen bốn phía.
Vẫn tre già măng mọc.
Liều mạng ngăn cản bước đến của Châu Trạch.
Ông chủ Châu cũng không rõ, vì sao những chó giữ nhà tiền nhiệm này lại sẽ vì một người trong đó, cũng chính là Trung Vương này mà liều mạng như vậy?
Chẳng lẽ Lý Tú Thành làm nên sở trường ở trong này.
Đều tẩy não “Lũ chó” này rồi?
Liên tưởng tới lịch sử phát tài của Thái Bình Thiên Quốc, dường như cũng không phải không có khả năng.
Nhưng vẫn có gì đó không đúng.
Châu Trạch không nghĩ ra.
Bóng đen bốn phía dường như vĩnh viễn sẽ không khô kiệt.
Xuất hiện hết người này đến người khác, toàn lực ngăn cản Châu Trạch.
Châu Trạch cảm giác mình như đi trong ao đầm, tốc độ rất chậm, nhưng vẫn giết về.
Chính là, khi cách cây cột bằng đồng thau không đến một thước, một ngăn cách màu đen xuất hiện, thế mà lại chặn Châu Trạch lại.
Cho dù Châu Trạch chộp cào như thế nào.
Một tầng ngăn cách này đều không hề sứt mẻ.
Qua tầng ngăn cách này.
Châu Trạch thấy Lý Tú Thành bị trói trên đó, dường như môi đang mấp máy, đang nói cái gì.
Không có khả năng.
Tại sao có thể như vậy.
Không có khả năng sẽ như vậy...
Vốn cho rằng chỉ là ảo cảnh, vốn cho rằng chỉ là một trận rối loạn.
Châu Trạch người trong cuộc này chưa hề nghĩ đến.
Sự tình sẽ vòng ra một cửa như vậy.
Tầng ngăn cách này rốt cuộc là chuyện gì.
Bóng đen bắt đầu tạo phản này rốt cuộc là sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận