Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 378: Nhanh giết

Ông chủ Châu không hề cảm thấy mình là người có tính tình rất tốt.
Tuy rằng anh thích nằm phơi nắng.
Thích lười biếng sống uổng thời gian.
Trên thực tế, nếu không phải lần bắt ác quỷ này nhận được tích điểm khen thưởng vô cùng dày, anh sẽ không đi ô-tô ba giờ, "tàu xe mệt nhọc" như vậy để tới Thường Châu.
Vị huynh đài này…
Hẳn là ông ta đã điên cuồng tới không có biên giới rồi đúng không?
Tôi chú ý tới anh cũng run rẩy theo tiếng chuông.
Nhưng tôi không quá để ý.
Kết quả anh lại càng ngày càng run mạnh hơn!
Hít sâu một hơi.
Châu Trạch đứng lên.
Thân phận của người đàn ông trung niên đối diện là gì, không cần nói cũng biết. Chỉ có ba quỷ sai Thường Châu, một ở nhà thu dọn thi thể vì sạch sẽ…
Hai tên còn lại ở trong hộp đêm sống mơ mơ màng màng, đánh rắm mặc kệ đời.
Hiện tại, bỗng nhiên xuất hiện một kẻ run rẩy giống như chính mình, nhưng lại có thân thể người sống… Rốt cuộc tên này là thứ gì, không cần nói Châu Trạch cũng biết.
Chuyện này cũng giống như đám cảnh sát không chịu trách nhiệm ở Âu Mĩ.
Sắp chuẩn bị tan ca.
Nhìn thấy trên đường có kẻ đang dâm loạn con gái, cảnh sát ấy vốn không định quản.
Kết quả nhìn kỹ lại, mới phát hiện cô gái bị dâm loạn kia lại là con gái mình.
Người đàn ông trung niên đứng dậy, nói xin lỗi với Châu Trạch, luôn mồm: - Xin lỗi, xin lỗi, xấu hổ... ...
Vậy mà.
Châu Trạch chỉ đưa tay lấy bã trà lưu lại trên mặt mình xuống, sau đó tay kia mạnh mẽ nắm lấy cổ của đối phương.
- Ách... ...
Người đàn ông trung niên bắt đầu giãy giụa theo bản năng.
Khách uống trà phụ cận và phục vụ đã nhìn về phía bên này.
- Cảnh sát bắt đào phạm!
Châu Trạch hô lên.
Mọi người nhất thời ngạc nhiên, vốn dĩ, xác suất xuất hiện người thấy việc nghĩa hăng hái làm trên đường đã ít, hiện tại lại càng không có người đứng ra, đặc biệt là cái tên bị "túm cổ" còn là một người đàn ông, cũng không phải người đẹp yếu mềm.
Châu Trạch cứ bóp cổ người đàn ông trung niên như vậy, thoải mái đi ra khỏi quán trà.
Thật ra vị trí cổ của con người rất yếu đuối, không tin bạn có thể thử xem, sau khi bị người ta dùng lực bóp cổ, cảm giác đau đớn truyền từ nơi ấy ra đủ để khiến bản thân mê muội.
Đi ra khỏi quán trà, Châu Trạch có ý trực tiếp tìm một góc vắng vẻ, lấy linh hồn của thằng này ra tống xuống địa ngục, cũng lười về lại nhà Lưu Sở Vũ.
Nhưng người đàn ông trung niên bị bóp cổ kia lại như đã ngộ nhận Châu Trạch là côn đồ trên đường phố, càng không ngừng cầu xin tha thứ, còn nói mình nguyện ý dùng tiền bồi thường quần áo cho lão đại...
Châu Trạch không khỏi hơi mỉm cười, sao anh lại cảm thấy đầu óc thằng này hơi ngu dốt, người mượn xác hoàn hồn nhập cư trái phép sao có thể ngu ngốc như thế?
- Rầm!
Sau khi ném đối phương lên đống rác trong ngõ nhỏ, Châu Trạch giật giật tay trái, móng tay dài ra. Thế nhưng khi Châu Trạch chuẩn bị móc linh hồn ông ta ra.
Bỗng nhiên người đàn ông trung niên mở mắt, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm gì đó.
Đây không phải ảo thuật, nhưng trong khoảnh khắc, Châu Trạch lại cảm thấy hai chân mình trở nên vô cùng nặng nề, thậm chí trọng tâm cũng bắt đầu không ổn định, đứng tại chỗ lắc lư không ngừng, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Vẻ ngốc nghếch trên mặt người đàn ông trung niên đã biến mất không còn, thay vào đó là một loại khinh thường càn rỡ.
Ông ta đang cười.
Ông ta cười đến rất vui vẻ.
Sau khi đứng từ trong đống rác lên, thậm chí ông ta còn chỉnh sửa lại quần áo của mình, đồng thời còn dí sát mặt lại, nói với Châu Trạch:
- Mày là quỷ sai đúng không?
Châu Trạch trừng mắt nhìn ông ta.
- Ha ha, có ít người, không phải mày có thể bắt được.
Người đàn ông ngẩng đầu lên.
Trong miệng phát ra tiếng khạc khạc.
Đây là tiếng ông ta đang chuẩn bị khạc đờm.
Chuẩn bị phun lên ai đó.
Không cần nói cũng biết.
Trong nháy mắt.
Vị trí móng tay trên mười ngón tay của Châu Trạch bốc lên từng luồng khói đen. Lúc khói đen tràn ngập, thân thể Châu Trạch mới vừa rồi còn bị ý niệm đặc thù nào đó trói buộc, lập tức trở nên nhẹ nhõm.
- Phốc!
Người đàn ông trung niên còn chưa kịp phun đờm ra, cổ ông ta đã bị Châu Trạch dùng móng tay vạch ra một đường, máu tươi phun mạnh ra ngoài.
Người đàn ông lảo đảo lui về phía sau, một tay gắt gao kẹp chặt cổ của mình, ánh mắt không dám tin nhìn Châu Trạch.
Một số tên ăn chơi trác táng luôn cảm giác nhà mình có chút quan hệ, từ đó có thể không đặt cảnh sát vào mắt.
Nhưng bọn họ không biết.
Cảnh sát cấp thấp mà bản thân đụng phải vốn là một quan nhị đại xuống dưới trải nghiệm cuộc sống.
Người đàn ông trung niên lập tức chạy về phía sau, không để ý tới chuyện cổ mình còn đang tiếp tục phun máu tươi.
Châu Trạch lắc lư cổ, phát ra tiếng vang lanh lảnh, lập tức đuổi theo.
So với cái gọi là tích điểm, đối với Châu Trạch hiện tại, hành vi mới vừa định nhổ đờm lên mặt mình của con hàng này càng khiến anh khó có thể chịu nổi.
Một người thích sạch sẽ sâu nặng.
Nếu thật sự bị người ta phun một cục đờm đặc lên mặt.
Còn không khủng bố bằng trực tiếp giết anh đi!
Người đàn ông trung niên kia biết mình không thể chạy xa, hơn nữa sau lưng mình còn có một đám khói đen đang nhanh chóng tới gần, ý đồ muốn trói buộc mình.
Người đàn ông cắn răng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía trước, sau đó thét chói tai, xông vào cửa chính chùa miếu.
Vị trí cửa miếu có một sa di, còn có mấy khách hành hương đang nói chuyện gì với nhau. Ngay sau khi người đàn ông người đầy máu tươi xông tới, mấy khách hành hương nữ còn phát ra tiếng thét chói tai. Mà tiểu sa di đang cầm chổi, vừa giả vờ giả vịt quét dọn đồng thời chụp ảnh chung với nữ khách hành hương, vui vẻ tới quên trời quên đất càng khoa trương hơn, đặt mông ngồi trên mặt đất.
Phật môn thanh tịnh, ra vào đều phải nhỏ giọng, nhã nhặn, đám khách hành hương này nào đã thấy tràng diện máu me đầm đìa như vậy bao giờ.
Châu Trạch nhíu mày, do dự một lát, nhưng vẫn nhấc chân đuổi vào cửa chính chùa miếu.
Vào lúc này, anh không thể quan tâm nhiều nữa.
Cho dù Phật tổ có tức giận, ông chủ Châu cũng phải bắt tên ác quỷ này lại.
Phải đưa ông ta xuống địa ngục.
Dìm xuống vạc dầu một trăm lần, một trăm lần!
Người đàn ông trung niên vừa quay đầu nhìn Châu Trạch đuổi theo tới, vừa không mục đích chạy vào chỗ sâu trong chùa miếu, xuyên qua Đại Hùng bảo điện.
Khi Châu Trạch đi qua Đại Hùng bảo điện, anh còn cố ý ngẩng đầu nhìn tượng Phật một chút. Anh thật sự lo lắng, đột nhiên tượng Phật bắt đầu chuyển động, trực tiếp tế ra hàng ma xử với anh!
Nhưng xem ra là anh cả nghĩ quá rồi, tượng Phật vẫn đang tĩnh lặng như cũ.
Phía sau chính là khu vực mấy tên hòa thượng và tiểu sa di sinh hoạt, xem như là một khu ký túc xá nhỏ.
Người đàn ông trung niên trực tiếp đụng vỡ cửa một căn phòng.
Châu Trạch trực tiếp đuổi theo tiến vào.
Lần này.
Hẳn thằng này chạy không thoát rồi!
Ông chủ Châu không sợ làm lớn chuyện này chút nào.
Người anh chuẩn bị giải quyết là ác quỷ, không phải anh thật sự giết "người", cùng lắm thì quay đầu lại đốt một chút tiền âm phủ, tạm thời ói cơn giận trong ngực ra rồi lại nói tiếp.
- A! ! ! ! ! ! ! ! !
Trong phòng, đầu tiên là truyền ra tiếng thét chói tai của một người con trai, hẳn bên trong có hòa thượng đang ngủ trưa.
Ngay sau đó.
Lại là.
- A a a! ! ! ! ! !
Tiếng thét chói tai của một người phụ nữ từ trong phòng truyền ra.
Cao vút.
Sục sôi.
Uyển chuyển.
Du dương!
Dưới chân Châu Trạch lảo đảo.
Tại sao ở đây lại có thể có phụ nữ?
Được rồi.
Tuy nói hiện tại hòa thượng chỉ là một loại nghề nghiệp, hơn nữa chùa miếu càng tốt điều kiện của hòa thượng càng cao, thậm chí còn cần trình độ học vấn tốt nghiệp đại học chính quy hoặc nghiên cứu sinh trở lên. Nếu không, muốn cạo đầu là có thể vào chùa ăn không uống không, cửa nhỏ cũng không có.
Nhưng chùa miếu này không tầm thường, sao có thể có hòa thượng hạnh kiểm xấu như vậy.
Chờ sau khi Châu Trạch đi vào bên trong, vừa nhìn…
Chỉ thấy một hòa thượng béo tai to mặt lớn cởi bỏ nửa người trên, bị người đàn ông trung niên đè xuống chiếu. Người đàn ông trung niên vừa đập vỡ bình hoa, một tay tiếp tục bịt kín vết thương trên cổ mình, tay kia lại cầm mảnh vỡ đồ sứ gác lên cổ hòa thượng béo.
Mà ở bên kia chiếu lại có một người phụ nữ mặc áo da quần da, giả bộ nữ vương đang đứng. Ở bên cạnh chân người phụ nữ, còn có một chiếc roi da màu đen rơi ở nơi này.
Hòa thượng béo chưa phản kháng,
Bởi vì anh ta không thể phản kháng,
Bởi vì trên người anh ta có cột một sợi dây thừng màu đỏ vừa to vừa dài.
Thiên địa có thể làm chứng.
Châu Trạch cũng có thể vững tin.
Đừng nói người đàn ông trung niên này đã bị mình làm thương tổn tới mức nỏ mạnh hết đà.
Cho dù thân thể ông ta có khỏe mạnh, nhưng ông ta chỉ bước vào phòng này trước Châu Trạch mười giây mà thôi, tuyệt đối không đủ khả năng trói chặt một tên hòa thượng mập lại trong thời gian ngắn ngủi như vậy!
Rõ ràng tên hòa thượng béo này đã tự trói mình lại, nằm ở nơi đó…
Giống như tên hòa thượng này đang chơi trò không thích hợp với trẻ nhỏ...
Người phụ nữ còn đang thét chói tai, thét chói tai đến mức khiến Châu Trạch có chút phiền muộn. Anh lập tức quét đôi mắt đen sáng bóng như mực qua người phụ nữ, người phụ nữ im bặt, không dám hét nữa.
Ngay sau đó.
Người phụ nữ đưa mắt nhìn về phía móng tay của Châu Trạch.
Tay phải còn bình thường, móng trên bàn tay phải chỉ hơi dài một chút.
Nhưng tay trái.
Năm móng tay vừa thô lại vừa cứng như lưỡi hái kia là cái quỷ gì!
Cos Logan sao?
- Cút!
Châu Trạch quát khẽ.
Người phụ nữ lập tức chạy lướt qua bên cạnh Châu Trạch, xông ra ngoài, một lát cũng không dám nán lại. Cho dù quần áo cô ta mặc trên người hơi không hợp thời, nhưng lúc này, cô ta không kịp nghĩ nhiều như vậy, cho dù trần truồng cô ta cũng sẽ chạy ra ngoài không chút do dự.
Trong phòng này chỉ còn lại ba người.
Mẹ nó, cả ba người đều là quái nhân biến thái!
Ánh mắt Châu Trạch quét về người đàn ông trung niên đang muốn thử cầm máu nhưng không thành công.
Người đàn ông vừa nhìn Châu Trạch, vừa dùng mảnh sứ vỡ sắc bén trong tay nhẹ nhàng xẹt qua cổ hòa thượng béo mập, đã vạch ra thật nhiều vết máu.
Hòa thượng béo sợ đến lạnh run, trong ánh mắt có nước mắt lưu chuyển, hiển nhiên tên này đã bị dọa không nhẹ.
Châu Trạch liếm môi.
Kịch bản không đúng.
Trước đây, khi mình ở bên ngoài chùa miếu, chỉ nghe tiếng gõ chuông đã khiến mình nảy sinh cảm giác khó chịu, điều này có nghĩa chùa miếu này có chút linh, bên trong phải có cao tăng mới đúng.
Nhưng đkm.
Đây là cao tăng chó má gì!
Vừa nghĩ tới chuyện lúc vừa rồi, bản thân mình vừa ngồi bên ngoài uống trà vừa yên lặng hưởng thụ thống khổ do tiếng chuông mang tới.
Phảng phất thân tâm của mình đều đã được thăng hoa.
Lại nhìn nhìn hòa thượng béo trước mặt.
Đột nhiên ông chủ Châu cảm thấy buồn nôn một trận.
- Mày không được qua đây, tới nữa, tới đây nữa, tao liền... tao sẽ giết anh ta!
Người đàn ông trung niên hô lớn nói.
Ông ta đang đợi.
Ông ta đang chờ có người tới cứu ông ta.
Ông ta thừa dịp người kia không ở, lén chạy ra ngoài một chút. Hiện tại, hẳn người kia đã phát hiện ra rồi nhỉ?
Hòa thượng béo càng không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Châu Trạch, cầu xin Châu Trạch tranh thủ thời gian thối lui, đừng để người này uy hiếp sinh mệnh của mình nữa.
Châu Trạch lại lặng lẽ lấy ra một điếu thuốc.
Châm lửa.
Hít một hơi thật dài.
Phun ra một vòng khói.
Sau đó, anh theo thói quen gạt bỏ tàn thuốc.
Thấy người đàn ông trung niên và hòa thượng béo đều đang nhìn mình, dường như bọn họ đang chờ đợi mình trả lời.
Châu Trạch nhún nhún vai, hơi nghi hoặc một chút nói:
- Con mẹ mày, nhanh giết đi, giết tên hòa thượng này, tao lại đưa mày xuống địa ngục.
- Nhanh chóng.
- Mày không giết thì để tao giết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận