Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1376: Xoay chuyển! (1)

Sau đó.
Bật người dậy.
Dường như không khí trên mấy ngọn núi ở lân cận cũng đang trở nên ngưng trệ.
- Ông!
Bắt đầu kéo!
Không có tiếng nổ tung như núi rung đất chuyển, cũng không xuất hiện cuồng phong gào thét.
Động tác giống như là đang biểu diễn kịch câm, ngoại trừ sự đè nén, thì vẫn là đè nén.
Nhưng trong nháy mắt này.
Dường như anh ta đã thực sự bắt được thứ gì đó, dù là trong tay anh ta không có thứ gì, nhưng anh ta thực sự đang bắt được.
Anh ta đang dùng lực.
Anh ta đang kéo ra.
Có một điểm ánh sáng màu vàng óng ánh bắt đầu từ thấm ra từ trong mặt đất, lại dần dần tụ lại ở trong lòng bàn tay của pháp thân.
Từ nơi sâu xa.
Dường như có một tiếng ngâm của rồng truyền tới.
Mang theo sự tức giận và không cam lòng nồng đậm.
Các đại sư phong thủy từ xưa tới nay, có lẽ sự theo đuổi cao nhất trong đời của bọn họ, chính là tìm ra được một long mạch mới.
Long mạch, là định nghĩa trên phương diện phong thủy đặt cho nó, thế nhưng sự hiện hữu của nó, đã sớm vượt ra khỏi phạm vi vật chất của phong thủy, không chỉ đơn giản là sơn thủy trùng điệp nữa, mà là một luồng khí bàng bạc trong phần thiên địa ở nơi này, dưới các loại cơ duyên xảo hợp, thai nghén nuôi dưỡng mà thành.
Đây là một cảnh tượng hoành tráng, rất có cảm giác căng thẳng như trong phim.
Thậm chí là, sau khi Châu Trạch đã nhìn thấy một màn này.
Trong lòng cũng không thể không do dự suy tư một chút.
Doanh câu ầm ĩ náo loạn muốn tìm long mạch.
Nhưng coi như là tìm được cho anh ấy rồi.
Với trạng thái hiện tại của anh ấy.
Anh ấy có thể rút long mạch ra được sao?
Nếu như cuối cùng coi như là đã tìm được, nhưng vẫn không thể rút ra được, vậy ngàn dặm xa xôi tìm tới nơi này, có ý nghĩa gì chứ?
Không ăn được, thì nghe mùi một chút, nhìn thêm một chút.
Vậy nên cố ý đi qua đi lại ở bên ngoài cửa tiệm vịt quay để thỏa mãn như cầu trong nội tâm một chút?
Dường như đây không phải là tính cách của Doanh câu.
- Ầm!
Vốn dĩ, bầu trời đêm nay vẫn rất quang đang, nhưng trong nháy mắt, tầng mây mù ở trên bầu trời bắt đầu trở nên dày đặc hơn, nổi lên sấm chớp cực kì kinh người.
Lúc này.
Cảm giác cát bay đá lăn mới xem như là đã được tạo nên.
Cũng không phải Sở Giang Vương cố tình gây ra.
Chẳng qua là long mạch thay đổi, kéo theo luồng khí dẫn tới cộng hưởng từ bên trên mà thôi.
Khu vực này.
Gần như là bố cục phong thủy đã bị thay đổi hoàn toàn, nhất định sẽ kích phát ra phản ứng dây chuyền.
- Các người nói xem, nếu như một lát nữa vị Diêm Vương gia này trực tiếp bị một đạo sấm chớp đánh chết, sẽ là loại cảm giác nữa?
Hứa Thanh Lãng bỗng nhiên mở miệng nói.
Đến thời điểm này.
Cuối cùng mọi người cũng đã hơi thích ứng được một chút.
Sự rung động vẫn là hàng thật giá thật, lại có cảm giác như đang xem iMAX ở trong rạp chiếu phim.
Nội dung cốt truyện ở trong phim có khủng bố đến đâu, ngược lại nhân vật đại phản diện ở trong phim cũng không thể nào lao ra khỏi màn ảnh xông đến đánh mình được, tương tự như vậy, hiện tại, ở trong mắt vị Diêm Vương gia này, nhóm người bọn họ, cũng không khác gì không khí cả.
Lão Hứa cũng bất đắc dĩ, rất nhiều lúc, vị Hải thân đại nhân ở bên trong cơ thể cậu ta kia, vào lúc gặp phải những đại nhân vật, đều chỉ run rẩy lẩy bẩy, như thể, ý nghĩa tồn tại của vị đó chỉ có tác dụng làm nổi bật sự cường đại của đối thủ thôi vậy.
Cũng vì vậy.
Mới vừa rồi, Hứa Thanh Lãng đã dứt khoát hoàn toàn phong bế lại phong ấn bên trong cơ thể mình.
Như vậy Hải thần cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cậu ta cũng không cần phải chịu đựng sự sợ hãi gấp đôi này nữa rồi.
Đương nhiên, cũng không phải là không có tác dụng phụ, đó chính là, trong một thời gian ngắn, cậu ta không thể nào mượn dùng sức mạnh của Hải thần được nữa rồi.
Chẳng qua là.
Nếu như vị nhân vật khủng bố ở trước mắt này thật sự muốn ra tay đối phó với cậu ta.
Có thêm một con rắn biển hay không.
Có gì khác nhau sao?
- Anh đang nói đùa sao? - Luật sư An hỏi.
Một Diêm Vương gia, thật vất vả mới hoàn dương được một lần, kết quả trong lúc kéo long mạch lại bị sấm đánh chết?
Đùa gì vậy chứ.
- Không phải Dạ Vương cũng chết như vậy sao?
- Đệt, anh xem lúc nào vậy?
- Tối hôm qua vào lúc gác đêm, trước lúc lên đường ở Hạc Cương, tôi đã lưu lại trong điện thoại di động rồi.
- Há, đúng thật là spoiler đáng chết.
Luật sư An dựng ngón tay giữa lên với Hứa Thanh Lãng.
Có thể thấy được, theo thời gian trôi qua, mọi người trong tiệm sách cũng dần dần bắt đầu làm quen với loại cảm giác này, ít nhất, sau khi xác định được vị trí “con kiến hôi” của mình xong, thật giống như cũng không còn gì phải suy nghĩ nữa.
Canh Thần chợt kinh hô:
- Rút ra rồi.
Đúng vậy.
Đã rút ra rồi.
Khung cảnh Lỗ Trí Thâm nhổ gốc cây dương liễu so với hình ảnh Sở Giang Vương rút long mạch ra hiện tại, hoàn toàn không tính là gì cả.
Lúc dòng chảy vàng óng ánh tựa như thác nước kia anh ta hoàn toàn rút ra khỏi mặt đất.
Phía trên.
Sấm chớp đã ấp ủ thật lâu, cuối cùng cũng bổ ầm ầm xuống!
Ba đạo thiểm điện màu đỏ rực vô cùng cường tráng tựa như du long bổ thẳng xuống.
Chẳng qua là.
Lúc những tia sấm chớp kinh khủng này sắp đánh vào trên người pháp thân của Sở Giang Vương, dường như hơi vặn vẹo một chút, ngay sau đó tiêu tán không còn gì nữa.
Thân là Diêm Vương, với một thể trọng lớn như vậy, qua lại âm dương, vốn là một chuyện không phù hợp với quy tắc, cũng dễ dàng dẫn tới hiệu ứng quân bài Domino.
Nhưng nếu như anh ta đã tới.
Dĩ nhiên là đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi.
Đồng thời.
Cũng là do tự tin về chính bản thân.
Cái loại cảnh tượng Diêm Vương gia bị ờ… ừm… sấm chớp trực tiếp đánh chết mà Hứa Thanh Lãng vừa mới mong đợi kia, cũng chưa từng xuất hiện.
Luồng khí màu vàng óng kia khi thì tan rã khi thì ngưng tụ, nó đang giãy dụa, điên cuồng phản kháng, muốn thoát khỏi khống chế.
Lúc người bên ngoài nhìn thấy một màn này.
Bạn có thể cảm giác được một cách rõ ràng, bản thân long mạch cũng có uy nghiêm và kiêu ngạo của riêng nó.
Tôn nghiêm của nó, không cho phép bản thân nó bị khống chế bị nô dịch, nó có tư tưởng của mình, cũng có trí tuệ thuộc về chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận