Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1731: Yên lặng (1)

Trước khi lên trời.
Bồ tát đã nói một câu:
Nhân gian này, nợ tôi một ngàn năm!
Nếu như ông ta có thể có thêm một ngàn năm.
Tất cả mọi chuyện, đều sẽ khác rồi.
Trong đó, không có bao nhiêu không cam lòng, cũng không thấy có chút tức giận nào.
Có.
Chẳng qua là sự tiếc nuối sâu sắc mà thôi.
Tiếc nuối bởi vì, vốn dĩ ông ta có thể càng ung dung hơn mà đi ngắm nhìn những phong cảnh bản thân muốn nhìn ngắm, mà không cần phải dồn dập vội vàng như vậy.
Nhưng mà, thật ra thì, ông ta cũng không hề thất bại.
Bồ tát vẫn luôn không tranh quyền thế, buồng rèm nhiếp chính âm ti, cũng không phải bởi vì khát vọng theo đuổi quyền lực, mà một bước trước khi đi ngắm nhìn phong cảnh mà thôi.
Đối với ông ta mà nói.
Bên dưới ông ta.
Rốt cuộc là Thập Điện Diêm La hay là Thập Thường Thị.
Thật ra thì đều không khác nhau gì cả.
Ai có thể khiến cho ông ta có nhiều khả năng đi ngắm nhìn những phong cảnh ở bên ngoài hơn, ông ta sẽ để cho người đó lên đài.
Từ ngàn năm nay, tên của ông ta, đã sớm không cách nào tách rời khỏi âm ti được nữa, nhưng nếu bạn thật sự muốn nói ông ta đã làm chuyện gì, thay đổi thứ gì, thì thật đúng là rất khó nói ra được.
Bất luận là vị hòa thượng nhỏ trong ngôi miếu ở nhân gian kia, hay là Bồ tát trong ngôi miếu nhỏ trên đỉnh Thái Sơn ở địa ngục.
Những chuyện này.
Đều chỉ có thể coi như một quá trình của ông ta, là con đường mà ông ta đi, là trạm dừng chân của ông ta.
Nhân gian, Phật giới, địa ngục.
Với ông ta mà nói.
Cũng chỉ là khách qua đường mà thôi.
Ông ta có quá nhiều chuyện, vẫn còn chưa hoàn thành, ông ta có quá nhiều dự định, vẫn còn chưa kịp làm.
Địa ngục vị không thệ không thành Phật, trật tự âm dương, còn chưa tự mình đảo ngược lại.
Trên bàn thờ trong miếu nhỏ ở trên Thái Sơn, vẫn trống rỗng.
Quay đầu lại.
Chỉ có thể khẽ thổn thức mà cảm thán một tiếng.
Cuộc sống, bởi vì khiếm khuyết mà trở nên đẹp đẽ hơn.
Tiểu thế giới Tu Di hoàn toàn hỏng rồi, giống như là một giấc mộng, tỉnh lại, cũng không còn gì nữa.
Như sự xuất hiện đột ngột của nó, nó lại yên lặng rời đi không một tiếng động như vậy.
Phảng phất như có một tấm lau bảng to lớn, đã xóa sạch hết tất cả những dấu vết từng để lại nơi này.
Nơi này đã từng xảy ra chuyện gì, từng xuất hiện người nào, ngoại trừ số ít người trong cuộc ra, đều sẽ hoàn toàn tan biến.
Giường bệnh, vẫn là chiếc giường bệnh đó, bao thuốc lá trên tủ đầu giường, vẫn rỗng tuếch như trước.
Châu Trạch ngồi ở trên giường, ở bên cạnh, lão đạo đang ngồi xếp bằng ở nơi đó, hai mắt vô thần.
- Hô...
Ông chủ Châu thở phào nhẹ nhõm một hơi, thứ thở ra, là không khí, thứ lưu lại, là sự trống rỗng.
Lão Trương tới, lão Trương lại không thấy nữa.
Về phương diện thương cảm mà nói.
Sau này, nếu muốn gặp mặt lão Trương một lần, đoán chừng cũng thể được đi.
Sau này khi tiệm sách dọn cơm.
Ở cửa cũng sẽ không có ai canh giờ cơm mà tới.
Còn cố tình giả vờ kinh ngạc mà kêu lên một tiếng:
“Ồ, thật là trùng hợp nha!”
Về phương diện tốt mà nói.
Sau này.
Tiểu Phong có thể cùng con của mình cùng nhau ngắm sao vào buổi tối.
Một người nhìn cha, một người nhìn ông nội.
Những thứ đồ duy mỹ, sở dĩ chúng duy mỹ, là bởi vì nó vẫn luôn được dùng để che đậy vết thương, tích cực đến không chịu nổi.
Châu Trạch xuống giường, anh muốn đi xuống mua thuốc lá.
Nicotin đã sớm không còn chút tác dụng nào với cơ thể của ông chủ Châu nữa, nhưng anh cần dùng loại phương thức này, để giải tỏa cảm xúc hiện tại của mình một phen.
Có lẽ, đối với phần lớn dân hút thuốc mà nói, thuốc lá, đã trở thành một loại cảm giác nghi thức trong cuộc sống của bọn họ.
Lão đạo vẫn ngồi ở trên giường bệnh, hai mắt vô thần như trước.
Châu Trạch khom lưng, ghé vào trước mặt của lão đạo, đưa tay huơ múa ở trước mặt của lão đạo.
Lão đạo có chút mờ mịt mà nhìn Châu Trạch, môi khẽ nhúc nhích.
Một màn này, giống như là một người lớn tuổi, sắp bị nhồi máu cơ tim rồi vậy.
- An toàn rồi.
Châu Trạch nói.
Bất kể như thế nào, tình thế nguy cấp trước mắt, rốt cuộc đã được cởi bỏ rồi.
Ngọn núi lớn vẫn luôn đè ép ở trong lòng mọi người ki, vị Bồ tát đó, cũng không thấy nữa.
Ông ta muốn đi ngắm nhìn phong cảnh mà ông ta mong muốn, ông ta đã đi, hơn nữa cũng không về nữa.
- Anh nói...
Lão đạo có chút mê mang mà mở miệng nói.
- Sao vậy?
- Anh nói xem, sao tôi lại đột nhiên cảm thấy.
- Cảm thấy cái gì? - Châu Trạch tìm được ví tiền của lão đạo, lấy tiền ra.
- Sao đột nhiên tôi lại cảm thấy, so với Địa Tạng, tôi có chút, có chút không ra gì vậy chứ?
Trong ánh mắt của lão đạo, mang theo chút đục ngầu.
Hiển nhiên.
Là đời cuối cùng vẫn chưa rời đi.
Lão đạo vẫn chưa quay trở về lão đạo.
Trên thực tế.
Trước đó, khi Bồ tát chủ động lên trời, sau đó gặp Hiên Viên kiếm, cũng có nghĩa là mưu đồ ngàn năm của Phủ Quân đời cuối cùng đã thành công.
Ông ta, cũng không cần biến trở về lão đạo nữa.
Châu Trạch cố gắng hết sức để cho đầu óc của bản thân không suy nghĩ theo hướng đó, mới vừa rồi vừa mới mất đi một người bạn, anh không muốn lại mất thêm một người nữa, cho dù chẳng qua chỉ là giây phút lừa người dối mình ngắn ngủi, Châu Trạch cũng muốn để cho bản thân chậm lại, lại chậm lại…
Đời cuối cùng, có thể quay trở lại.
Chỉ cần ông ta muốn, hiện tại ông ta có thể trở về địa ngục ngay lập tức, đám người Cửu Thường Thị kia, vừa mới quét dọn địa ngục sạch sẽ, chính là để có thể chỗ cho ông ta đi.
Phủ Quân trở về, vạn chúng thuận theo, võ trang khởi nghĩa, nghênh đón Vương sư, những chuyện này, đều là không thể nào xảy ra được.
Dù sao thì, hình tượng của đời cuối cùng, đã sớm bị sỉ nhục đến cực điểm trong những câu chuyện phiếm trong suốt cả ngàn năm nay rồi, hơn nữa, địa ngục trải qua thời đại Thập Điện Diêm La nước ấm nấu ếch lại trải qua trận thanh tẩy lớn của địa ngục, cũng sẽ không còn bao nhiều người ôm quá nhiều tình cảm với Phủ Quân, với Thái Sơn nữa rồi.
Nhưng những chuyện này, đều không sao cả,
Chỉ cần đời cuối cùng có thể thu thập hết toàn bộ Cửu Thường Thị, thì địa ngục này, vẫn là nhà cũ của nhà họ Lục bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận