Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1809: Cười (2)

Vào lúc này, lão ăn xin gần như đang ở ngay trước mặt của Nửa gương mặt.
Dường như lão ăn xin có hơi do dự một chút, bởi vì lúc này, trong hồ nước còn có một bộ thân thể trôi nổi, rất tương tự với đang đứng ở phía dưới.
Nhưng ông ta cũng không dám hỏi, cũng không dám nói nhiều, dè dặt chậm rãi đi xuống từ bên cạnh, cố gắng hết sức không động chạm đến bộ thân thể đang trôi nổi lơ lửng ở trung tâm hồ nước kia.
Cứ như vậy, lão ăn xin đã tự mình gieo cả người vào bên trong hồ nước đen như mực, chờ đến lúc ông ta đứng lên lại lần nữa, mở hai tay của mình ra, trong nháy mắt, trên mặt lộ ra nụ cười.
Phải biết, lúc trước - khi đi xuống, ông ta vẫn chỉ là một vong hồn, không đúng, ngay cả linh hồn cũng không tính, chẳng qua chỉ là một dấu ấn linh hồn, nhưng hiện tại, ông ta đã có thân thể rồi!
Mà Doanh câu, vẫn đứng nguyên tại chỗ, anh ấy mở lòng bàn tay ra, lòng bàn tay nứt ra, một dòng máu màu vàng óng ánh nhỏ xuống ngay tại chỗ.
Huyết dịch không rơi ở trên mặt đất, mà là đang lơ lửng, lại bắt đầu từ từ hóa thành sương mù, chậm rãi tan đi.
Tầng sương mù kéo dài trong một thời gian rất lâu.
Rốt cuộc.
Sương mù bắt đầu tan đi.
Một người giống Doanh câu y như đúc, đang đứng ở đối diện Doanh câu.
Chẳng qua là, đây chỉ là một luồng hư ảnh, rất nhạt, cũng rất suy yếu.
Cứ như vậy, một người một hư ảnh, đối mặt với nhau.
Trong một giây lát.
Doanh câu duỗi tay của mình ra, điểm một chút ở vị trí mi tâm của hư ảnh, móng tay của anh ấy nhẹ nhàng cắt ra một khe hở ở trên vị trí đó.
Hư ảnh bắt đầu trở nên nhạt hơn, giống như là một cái ly, bị cưỡng chế đâm thủng một cái lỗ ở dưới đáy vậy.
Doanh câu lui về sau một bước, tiếp tục nhìn hư ảnh, mở miệng nói:
- Anh là ai?
Giọng nói vừa rơi xuống.
Trên gương mặt vốn dĩ rất bình tĩnh của hư ảnh lại lộ ra vẻ suy tư.
Chẳng qua là vẻ suy tư này cũng không kéo dài quá lâu.
Vẻ mặt của hư ảnh bắt đầu trở nên lạnh lùng, bên trong mi tâm của người đó, toát ra khí thế nhìn đời bằng nửa con mắt giống y hệt như Doanh câu, sâu bên trong đôi mắt, dường như cũng trở nên thâm thúy hơn.
Giờ khắc này, Nửa gương mặt có chút hoảng hốt, nếu không phải một bên là hư ảnh bên còn lại thì chân thực hơn, trừ chuyện đó ra, anh ta thực sự không cách nào phân biệt được người nào thực sự là Doanh câu.
Khí chất trên người hư ảnh đột nhiên trở nên hung ác hơn, trong đôi mắt, là một loại cô độc miệt thị chúng sinh.
Lúc này.
Người đó mới bắt đầu trả lời vấn đề của Doanh câu:
- Tôi... là… Doanh… câu…
Doanh câu cười.
Hiển nhiên.
Anh ấy rất hài lòng.
Ngay sau đó.
Doanh câu đưa tay của mình đặt ở trên người con rối nam giới mà vất vả lắm anh ấy mới lựa chọn ra được kia.
Con rối bắt đầu hòa tan, giống như chocolate bị đặt ở dưới nhiệt độ vậy.
Dưới loại quá trình này, cơ thể con rối bắt đầu từ từ nhỏ đi, nhưng mà, đây không phải là đã hoàn toàn tan rã, thật sự chỉ là… thu nhỏ lại mà thôi.
Từ một người đàn ông trưởng thành, co rút lại thành một thanh niên, lại tiếp tục co rút lại thêm một chút thành một thiếu niên, sau đó là thiếu nhi, cuối cùng, chính là một đứa trẻ sơ sinh, nằm ở trên mặt đất.
Doanh câu liếc nhìn đứa trẻ sơ sinh nằm ở trên mặt đất.
Đi tới bên cạnh đứa trẻ sơ sinh, ngồi xổm xuống.
Hư ảnh học theo động tác của Doanh câu, cũng đi tới trước mặt đứa trẻ sơ sinh, cũng ngồi xổm xuống.
Doanh câu đưa tay của mình đặt vị trí rốn của đứa trẻ sơ sinh, hư ảnh cũng làm giống như vậy, cũng đưa tay của mình đặt ở vị trí đó.
Mà đứa trẻ sơ sinh này, chẳng qua chỉ nằm ở nơi đó, không khóc không quậy, không gây ra một chút tiếng động nào.
Cuối cùng Doanh câu lại liếc mắt nhìn hư ảnh một cái, đồng thời, đưa cánh tay còn lại lên, một dấu ấn màu đỏ thẫm bắt đầu lưu chuyển ở trong lòng bàn tay đó.
- Lại nói cho tôi một chút... Anh là ai? - Doanh câu hỏi.
Ánh mắt của hư ảnh có chút ngưng lại một phen, khí thế cường thịnh lộ ra.
Trả lời:
- Anh… không… xứng… được… biết…
Doanh câu nghe vậy, không tức giận, ngược lại, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười.
Lúc này, không đợi Doanh câu có động tác tiếp theo.
Nửa gương mặt bỗng nhiên gồng hết dũng khí toàn thân, ngẩng đầu lên, mặt hướng về phía Doanh câu, vội vàng hét lên:
- Tôi biết anh có thể nghe được lời nói của tôi, tôi biết anh có thể cảm ứng được tôi, mặc dù anh không tồn tại, mặc dù tất cả những chuyện này đều là giả.
- Nhưng xin anh hãy nói cho tôi biết.
- Tại sao.
- Tại sao lúc trước lại để cho tôi rời đi?
- Tại sao còn muốn để cho tôi cuỗm mất tích lũy ba ngàn năm của anh!
- Tôi… tôi… tôi…
- Tôi vẫn cho là đây là khả năng trời sinh của tôi, tôi vẫn cho đây là năng lực của tôi, tôi vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, nhưng… nhưng mà…
- Nhưng hiện tại tôi biết được, rõ ràng là tôi không làm được, vì sao anh lại cố ý, có ý thả tôi đi, trả lại ba ngàn năm tích lũy cho tôi, tại sao?
- Chẳng lẽ, chỉ vì để trêu đùa tôi thôi sao?
- Để cho tôi mơ một giấc mộng đẹp hơn ngàn năm?
Hai mắt Nửa gương mặt phiếm hồng, có trời mới biết, lúc này, khi đối mặt với người này nói ra những lời này, rốt cuộc anh ta cần dũng khí khổng lồ biết bao nhiêu, đồng thời, anh ta cũng biết, nếu như lúc này không hỏi, chờ một lát nữa, sẽ không hỏi được nữa.
Động tác của Doanh câu, quả thật là đã chậm lại.
Ánh mắt của Nửa gương mặt, sống chết mà nhìn chằm chằm vào anh ấy, vẫn đang chờ đợi câu trả lời của anh ấy.
Anh ấy nghe được, chắc chắn là anh ấy nghe được, nhất định là anh ấy có thể nghe được!
Doanh câu không nhìn tới Nửa gương mặt.
Giống như là bị gián đoạn vậy, nên có chút bất mãn.
Ngẫu nhiên.
Anh ấy cười một tiếng:
- Đã… rất kiềm chế rồi… nhưng mà vẫn… không cách nào hoàn toàn kiềm chế được… nếu không giao cho anh… tôi cũng sắp… hoàn toàn khôi phục lại rồi…
- ... - Nửa gương mặt.
Sau một khắc.
Dấu ấn đỏ thẫm ở trong lòng bàn tay của Doanh câu chia ra chìm vào giữa mi tâm của anh ấy và mi tâm của hư ảnh, tạo thành một phong ấn.
Ngay sau đó.
Một người một hư ảnh bắt đầu đồng thời chìm vào trong thân thể của đứa trẻ sơ sinh này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận