Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 365: Không người nghe

Đám người vốn muốn tới bắt quỷ, ai biết cuối cùng lại biến thành bắt chuột.
Tuy trong lòng cảm thấy hơi là lạ, nhưng tất cả mọi người vẫn bắt đầu lục tung tìm kiếm. Về phần bộ thi thể đáng thương cảm kia, tạm thời đã bị đám người ném ra xa, không ai đi để ý tới. Hiện tại không phải lúc để ý tới chuyện này.
Chờ sau khi làm xong chuyện lại gọi điện thoại cho Trương Yến Phong nói một chút, để anh ta tự tới xử lý là tốt nhất. Dù sao thì chuyện khiêng một thi thể đi hỏa táng, hủy thi diệt tích… vốn là một chuyện rất phiền phức.
Đám người trong phòng đọc sách tới đây để bắt ác quỷ, không phải làm đội hỗ trợ kiếm thêm khoản thu nhập.
Tìm hơn nửa tiếng, vẫn không tìm thấy gì. Ở đây sạch sẽ tới mức khiến kẻ khác giận sôi. Ngay cả phân của con chuột cũng không phát hiện được.
- Ông chủ, hay là chúng ta trực tiếp đốt căn phòng này đi?
Lão đạo đề nghị.
Một mồi lửa đốt cháy, xong hết mọi chuyện. Cho dù con chuột kia ở trốn ở nơi nào, cũng sẽ bị đốt chết.
Châu Trạch lắc đầu. Có thể bắt sống đưa xuống âm phủ thì tốt nhất là nên bắt sống, như vậy, thù lao cũng càng dày hơn.
Ngay sau đó, Châu Trạch duỗi tay phải của mình ra, một đoàn khói đen từ vị trí đầu ngón tay anh bắt đầu bốc lên, sau đó, móng tay anh đâm vào trong sàn nhà.
Khói đen bắt đầu tràn ra, một đám khói bay về phía tiểu loli, một đám bay về phía Bạch Oanh Oanh, một đám bay về phía Hầu Tử trên người lão đạo.
Còn một đám khác chậm rãi bay về phía nữ thi, vờn quanh bên người nữ thi.
Con ngươi Châu Trạch co rút mạnh.
Ở trong thi thể!
- Chít chít!
Bụng thi thể trực tiếp bị phá ra một cái hang. Một con chuột thể trạng cực lớn từ đó thoát ra. Lông con chuột đỏ lên, nhất là vị trí tròng mắt, vậy con mắt lớn như hai hạt đậu hiện ra một vòng hào quang màu đen như mực.
Điều này có nghĩa nó có thể tự hỏi, nó có trí tuệ vượt qua một con chuột.
Thật ra, đây đúng là một người anh em rất xui xẻo. Đương nhiên, cái này cũng phải xem vận khí. Sau khi vong hồn chạy trốn khỏi địa ngục, đều gặp phải một cục diện lúng túng, chính là linh hồn của mình không ngừng bị tiêu hao. Nếu như mình không thể tìm được một thân thể vật dẫn thích hợp, sẽ tiêu tan thành mây khói ở dương gian này.
Lúc đó, Châu Trạch vừa lúc tìm được Từ Nhạc. Hơn nữa thằng Từ Nhạc này mới vừa bị người vơ đũa cả nắm, một đòn chết chắc. Châu Trạch nhân lúc còn nóng tiến vào.
Lúc này, hẳn người phụ nữ trước mắt chỉ có thể lựa chọn tìm một con chuột ven đường tiến vào. Hẳn là cô ta cũng muốn tìm một thân thể người thích hợp, nhưng vận khí quá kém, không có biện pháp.
- Chít chít!
Đám người trong phòng đọc sách vây thành một vòng. Con chuột cũng không dám coi thường vọng động, nhưng ngay sau đó, đột nhiên sắc mặt tiểu loli biến đổi lớn, nói:
- Cẩn thận, ảo thuật.
- Ông!
Lão đạo trực tiếp té quỵ trên đất, vẻ mặt dại ra, lộ vẻ đã trúng chiêu.
Nét mặt tiểu loli nghiêm túc. Tuy rằng cô ấy không có việc gì, nhưng đã dịch mắt rời khỏi con chuột kia, không dám tiếp tục đối diện với nó. Cô ấy cần thời gian nhất định để ổn định lại.
Bạch Oanh Oanh nhắm chặt hai mắt, đứng thẳng tại chỗ.
Tiểu Hầu Tử chạy đến trên bả vai lão đạo, dùng móng thịt gõ đầu của lão đạo. Thấy lão đạo vẫn bất vi sở động, nó nhìn khắp bốn phía, sau đó trực tiếp nhảy tới trên bả vai Châu Trạch, đưa tay chỉ con chuột kia, không ngừng rít gào cái gì đó.
Ánh mắt con chuột thay đổi, nhìn chằm chặp Châu Trạch.
Nó không thôi miên con khỉ kia được, nhưng người này... ... nó hoảng sợ phát hiện, nó cũng không thôi miên được.
Châu Trạch hơi nghiêng đầu, tay phải hất một cái, móng tay thật dài mọc ra. Đối với ông chủ Châu, từ khi anh trọng sinh tới nay, anh đã đối mặt với rất nhiều khảo nghiệm. Mà khảo nghiệm anh hay phải đối mặt nhất chính là ảo cảnh, hết ảo cảnh này tới ảo cảnh khác.
Cho dù là gì, sau khi mình trải qua nhiều rồi, cũng liền có thể lạnh nhạt. Huống hồ, trình độ ảo thuật của con chuột này không quá ghê gớm, so với những chuyện mình đã trải qua lúc trước, thật sự là gặp sư phụ.
Châu Trạch chủ động đi tới.
Thân thể con chuột bắt đầu run, cô ta đang sợ, cô ta đang sợ hãi.
- Vèo!
Nhưng ngay sau đó.
Cô ta mạnh hướng vọt về phía trước, ý đồ muốn tìm một cái khe chui xuống.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!
Nhưng tốc độ của Hầu Tử nhanh hơn, sau khi nó nhảy từ trên bả vai Châu Trạch ra ngoài, trong nháy mắt đã bắt được đuôi con chuột. Hơn nữa sau khi bắt được đuôi con chuột, nó còn hung tợn đập một cái!
- Rầm!
Đừng xem khi tiểu Hầu Tử ở phòng đọc sách, cả ngày chỉ giúp lão đạo mở livestream vui chơi giải trí, giả vờ đáng yêu. Nhưng trên thực tế, nó vốn là yêu hầu chuyển thế, tiềm năng không giới hạn. Muốn đối phó với một con chuột bị ác quỷ phụ thân, vấn đề thật không quá lớn.
Con chuột bị ném trên sàn nhà vừa mới chuẩn bị đứng dậy.
Năm móng tay đã đâm tới… móng tay không trực tiếp đâm trúng nó, chỉ gắt gao kiềm chế ép nó ở bên trong.
Bắt được rồi!
... ... ...
Trên đường trở về, vẫn là lão đạo lái xe. Thỉnh thoảng lão lại nhìn con chuột bị tiểu loli đặt trong lọ thủy tinh trước mặt, lòng còn có chút sợ hãi.
Mới vừa rồi, vậy mà lão lại bị thôi miên trong lúc bất tri bất giác. Nếu không phải lần này có ông chủ ở đây, rất có thể lão đã thực sự bị con chuột kia ăn.
Tiểu loli lại không kìm được vui mừng, cầm lọ thủy tinh lên không ngừng lật trái lật phải nhìn nhìn. Cô ấy nhìn con chuột bên trong đang không ngừng bị qua lại điên đảo xoay tròn, dường như làm như vậy có thể thỏa mãn thú vị tà ác nào đó của cô ấy.
Tiểu Hầu Tử lại ngồi trên bả vai Châu Trạch, không ngừng "Xèo xèo C-K-Í-T..T...T" mà hô. Dường như nó đang nổ cho lão đạo biết, lúc trước nó đã trâu bò dường nào, nhưng không ai thực sự để ý tới nó.
- Một tên đã bị bắt được, tạm thời đưa nó trở về phòng đọc sách, tống nó xuống địa ngục trước, sau đó lại đi bắt tên còn lại. - Châu Trạch nói.
Đây cũng là vì vấn đề an toàn, nên xử lý từng bước từng bước, có đầu có đuôi thì tốt hơn. Dù sao xử lý như vậy cũng thích hợp, lỡ trên đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, khiến công dã tràng.
Tiểu loli gật đầu, tán thành quyết định này.
Ngay sau đó.
Cô ấy lấy ra chứng nhận quỷ sai, nhìn nhìn.
Sau đó.
Lúc này, mắt cô ấy trừng lớn, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin...
- Làm sao vậy? - Châu Trạch hỏi.
- Con ác quỷ ở Như Cao đã dời vị trí.
- Đi nơi nào?
- Khu Sùng Xuyên... Phố Nam!
Nơi thật quen tai.
Thân thể Châu Trạch và lão đạo run lên bần bật.
ĐM.
Không phải phòng đọc sách ở ngay nơi đó sao!
Sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?
Tỷ như đời trước, nam ác quỷ này cũng là người Thông Thành, vất vả lắm mới có thể thoát khỏi địa ngục, muốn trở lại Phố Nam, trung tâm thành phố Thông Thành để ôn lại chuyện cũ một hồi?
Nhưng hẳn chuyện này không nên đơn giản như vậy mới đúng.
- Trong tiệm sách chỉ còn lại một mình lão Hứa đúng không? - Châu Trạch cắn răng nói.
- Còn có... còn có một đóa hoa.
Lão đạo nói bổ sung.
- Oanh Oanh, gọi điện thoại về phòng đọc sách, kêu lão Hứa cẩn thận một chút, tạm thời đóng cửa cẩn thận một chút. - Châu Trạch nói.
- Tốt.
Bạch Oanh Oanh lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại của phòng đọc sách.
Trong khoảnh khắc.
Sắc mặt Bạch Oanh Oanh có chút khó coi hồi đáp:
- Ông chủ, điện thoại bàn của phòng đọc sách và điện thoại di động của Hứa nương nương, hiện tại đều không ai tiếp... ...
... ... ...
Hứa Thanh Lãng đắp mặt nạ dưỡng da hết lần này tới lần khác. Mặc dù cậu ta biết loại mặt nạ dưỡng da này nếu đắp liên tục, cũng không thể cho ra hiệu quả nhanh chóng, nhưng Hứa Thanh Lãng lại muốn bù khoản nợ với da mặt trong khoảng thời gian này.
Về phần rốt cuộc hiệu quả thực tế là bao nhiêu.
Ngàn vàng khó mua sự hài lòng, không phải sao?
Cậu ta đã sớm đóng cửa phòng đọc sách. Hôm nay khí trời quá tốt, dòng người Phố Nam nhiều lắm.
Ừm.
Không thích hợp cho việc buôn bán.
Dù sao thì, dưới cái nhìn của cậu ta, lão Châu cũng ngại việc kêu người bệnh nặng mới khỏi như cậu ta hầu hạ hết lớp khách này tới lớp khách khác.
Âm hưởng ca khúc trữ tình vờn quanh phòng đọc sách.
Lão Hứa nằm trên ghế mây lão đạo vẫn thích nằm, trước trước sau sau nhẹ nhàng lắc lư.
Cậu ta tận lực không nghĩ tới những chuyện khiến bản thân không vui vẻ.
Tỷ như giá phòng.
Tỷ như sư phụ của mình.
Nếu tỉnh, vậy thì nên nhìn về phía trước.
Đưa tay bắt lấy rượu vang bản thân đã rót từ trước, tinh tế nhấp một ngụm, sau đó cậu ta lại buông ly rượu xuống, tiếp tục hưởng thụ loại "ảo giác" làn da đang được tẩm bổ.
- Cốc cốc cốc!
Có người đang gõ cửa.
Hứa Thanh Lãng rất tức giận ngồi thẳng người, vạch lớp mặt nạ đang được đắp trên mặt xuống, nhìn thoáng qua bên ngoài. Cậu ta phát hiện đứng ngoài cửa chính là một thanh niên mi thanh mục tú.
Thanh niên đội mũ lưỡi trai, mặc nguyên bộ quần áo thể thao. Bởi vì bên ngoài rất nóng, cho nên trên người thanh niên có vệt mồ hôi nhàn nhạt, nhưng mái tóc của anh ta lại không loạn chút nào, da thịt trắng noãn, hiển nhiên là bình thường anh ta chăm sóc da rất khá.
- Mẹ nó, đường đường là đàn ông, khiến bản thân mình trông như đàn bà vậy làm gì?
Hứa Thanh Lãng thầm nói.
Ngay sau đó.
Hứa Thanh Lãng khoát khoát tay với cái vị bên ngoài cửa tiệm, ra hiệu tiệm không mở cửa, sau đó lại nằm trở về.
Quả nhiên, tiếng gõ cửa đã ngừng lại, hẳn là người kia đi rồi.
Hứa Thanh Lãng chuẩn bị đắp mặt nạ dưỡng da một lần nữa, mới vừa đắp lên, mắt mới nhắm lại.
Đột nhiên.
Cậu ta cảm thấy bên người mình lạnh lẽo… Khi cậu ta mở mắt ra, lập tức nhìn thấy một người đội mũ lưỡi trai ra hiện phía trên mình… Sau đó, một sợi thừng nhanh chóng vờn quanh trên cổ của mình.
- Ách... ...
Hứa Thanh Lãng liều mạng phản kháng, hai tay gắt gao túm lấy sợi dây, nhưng tốc độ của đối phương nhanh hơn, hơn nữa lực đạo của đối phương cũng hung mãnh hơn. Nếu thân thể Hứa Thanh Lãng đã được khôi phục, đoán chừng còn có thể giãy giụa vài cái. Nhưng vấn đề ngay ở chỗ, cậu ta mới vừa tỉnh lại từ trong thời gian dài hôn mê, thân thể vốn đang trong trạng thái suy yếu.
Hô hấp.
Không thể thở nổi.
Hai chân Hứa Thanh Lãng càng không ngừng đá đạp, nhưng hiển nhiên đối phương có kinh nghiệm phong phú. Hai tay tiếp tục nắm chặt sợi dây thừng thắt cổ mục tiêu.
- Đáng chết... ... đây rốt cuộc là... ... chuyện gì xảy ra... ...
- Bốp!
Vào lúc này, ghế mây của lão đạo làm ra tác dụng mang tính quyết định.
Bởi vì chất lượng quá kém.
Cho nên dưới áp lực mạnh, nó trực tiếp gãy.
Hứa Thanh Lãng ngã từ trên ghế xuống. Đối phương cũng không ngờ tới cục diện này, sợi dây thoáng thả lỏng.
Hứa Thanh Lãng lập tức lộn một vòng trên mặt đất, đứng dậy.
Còn chưa kịp làm gì, môt con dao găm đã cắt qua.
- Phốc!
Hứa Thanh Lãng chỉ có thể lui về phía sau theo bản năng, nhưng trên mặt mình đau rát một trận, máu tươi thấm vào trong mắt, dẫn đến tầm mắt của cậu ta biến thành một mảnh đỏ bừng.
CMN!
Hủy dung rồi!
Trước mắt nguy cơ sinh tử…
Hứa Thanh Lãng lại có thể quan tâm tới vấn đề này!
Đối phương không có quá nhiều ngôn ngữ, lần thứ hai nhào tới. Thân thể Hứa Thanh Lãng ngửa ra sau, dự định rời khỏi vị trí quầy bar. Nhưng tốc độ của đối phương nhanh hơn, nhào lên vật Hứa Thanh Lãng ngã xuống, hai người lăn trên đất.
Hứa Thanh Lãng nắm tay, đánh tới vị trí huyệt thái dương của đối phương, đánh chặt chẽ vững vàng. Thân thể đối phương cũng run lên, nhưng ngay sau đó, tay trái của đối phương đã trói ngược cánh tay Hứa Thanh Lãng, tay phải cầm chủy thủ hung hăng ghim xuống!
- Phốc!
Cả dao găm hoàn toàn cắm vào trong không cánh tay trái của Hứa Thanh Lãng, đóng đinh Hứa Thanh Lãng trên sàn nhà.
- A a a! ! !
Hứa Thanh Lãng phát ra một tiếng hét thảm.
Đồng thời.
Máu tươi bắn tung toé ra.
Hất tung tóe vào chậu hoa đang được đặt bên cửa sổ.
Đóa hoa vốn mềm mại đỏ tươi, nay lại có vẻ càng thêm đỏ thắm.
Ghen tị với người chung quanh...
- Đinh linh linh... ... Đinh linh linh... ... Đinh linh linh... ...
Điện thoại bàn trong tiệm sách vang lên ngay lúc này.
Nhưng không có người nào rảnh rỗi đi nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận