Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 914: Phát hiện ra lục địa mới (1)

Luật sư An lăn lộn ở bên trong thể chế lâu như vậy, tâm tính như sắt, làm sao có thể dễ tìm phiền não như vậy?
Mi có thể đến những chỗ khác giết những con nợ này, nói không chừng nghe tôi nghe thấy tin tức còn có thể vỗ tay hô một tiếng thống khoái.
Nhưng mi ở trên địa bàn tiệm sách giết người như vậy, xin lỗi, cái mông quyết định đầu, mi phải bị xử lý xong.
Không có gì phải do dự, cũng không có gì phải suy tính.
Cho dù là lão đạo.
Trong lòng âm thầm suy đoán có phải là ông chủ vay trực tuyến này kinh doanh vay trực tuyến tương đối có lương tâm, có khả năng là bởi vì quá nhiều người thiếu nợ không trả dẫn đến công ty mình phá sản cuối cùng tự sát, mang theo oán niệm cực sâu biến thành quỷ, sau đó thông qua APP vay trực tuyến nhà mình bắt đầu giết con nợ trả thù hay không.
Đồng tình là đồng tình.
Nhưng thực sự không có biện pháp đi ngăn cản nha.
Mi không bị giải quyết.
Chẳng phải là sẽ tiếp tục đi giết người?
Làm người, lúc lầm vào tình thế khó xử, thường sẽ chọn yên lặng.
Luật sư An bóp chết làn sương đen, làn sương đen bắt đầu sôi trào và bốc hơi.
Hiển nhiên.
Anh ta chống đỡ không được bao lâu.
Nhưng luật sư An xoay chuyển ánh mắt, nói vọng ra bên ngoài cửa sổ:
- Ông chủ, thử một chút?
Châu Trạch không trả lời.
Nhưng luật sư An đã quăng làn sương đen qua một cái.
Làn sương đen xuyên qua cửa sổ bay ra bên ngoài.
Lòng bàn tay Châu Trạch di động, tiếp tục ấn xuống!
Năm cột khói màu đen trực tiếp trút xuống, không hoàn toàn thắt cổ nó, lại làm cho những khu vực còn khả năng trốn thoát được của hoàn toàn bế tắc, chỉ còn lại có một con đường cho anh ta.
Mà con đường này.
Phương hướng là đối diện vị trí đứng của lão Trương.
Lão Trương chỉ cảm thấy cơ thể bỗng nhiên phát lạnh, giống như là lọt vào hầm băng vậy.
Một trận gió lạnh thổi tới, thổi đến loạn tầm mắt cùng với tóc của anh ấy.
Đây là, tới nha!
Lão Trương cũng không hiểu ông chủ và luật sư An đã đạt thành ăn ý gì.
Giờ khắc này.
Sự cảnh giác và tập trung trong hai mươi năm của lão cảnh sát hình sự khiến cho anh ấy lập tức đứng thẳng người.
Vẻ mặt nghiêm túc một chút.
Hát:
- Quân cách mạng người người phải nhớ kỹ... ba đại kỷ luật tám mục chú ý…
- Thứ nhất, tất cả hành động đều nghe theo lời chỉ huy.
- Thống nhất trong hành động mới có thể đạt thành thắng lợi.
- Thứ hai không lấy một kim một chỉ nào của quần chúng…
Tiếng hát to rõ.
Khoáng đạt như sắt.
Châu Trạch nghiêng người.
Nhìn trò vui.
Luật sư An ở trong phòng đi tới bên cửa sổ.
Nhìn.
Lão đạo cắn vào miệng đứng nhón gót chân.
Trong lòng đang suy nghĩ.
Mấy người xem cái gì chứ?
Chỉ tiếc.
Căn bản là một vài chuyện gì đó mà hai người đã dự trù cũng không phát sinh.
Không có Hạo Nhiên chính nghĩa vừa xuất hiện tứ phương thần phục, lửa giận ngút trời gì đó!
Cũng không có pháo hoa tươi đẹp rực rỡ chói mắt bắn ra bốn phía, quét ngang thiên quân gì đó!
Tất cả mọi chuyện, có vẻ hơi vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh, không khỏi khiến cho người khác cảm thấy thất vọng.
Sương mù màu đen.
Không trở ngại chút nào.
Trực tiếp chui vào trong cơ thể của lão Trương, thân thể lão Trương bắt đầu không ngừng run rẩy, lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Trong lúc nhất thời.
Châu Trạch có chút ngẩn ra, luật sư An ở trong phòng cách cửa sổ mà nhìn xuống nơi này cũng phải há to miệng.
Trong lòng hai người không khỏi có chút bận tâm.
Đùa đến thoát rồi sao?
Nếu như bởi vì trò đùa của hai người mà lão Trương này mà bất ngờ chết đi.
Vậy là do ai?
Lòng bàn tay Châu Trạch vung lên, không sử dụng ba tong nữa, chịu đựng đau đớn trên người trực tiếp xuất hiện ở trước mặt lão Trương, duỗi tay bắt lấy cổ của lão Trương, chuẩn bị rút gia hỏa vừa mới chui vào ra!
Vào lúc này Lão Trương lại bỗng nhiên mở mắt ra.
Dùng một lọai giọng điệu “vào mùa này vạn vật khôi phục” giống như lão sư Triệu Trung Tường của thế giới động vật mở miệng nói:
- Bọn họ thiếu nợ của tôi, thì phải trả tiền lại chứ.
Rất ôn hòa.
Rất bình tĩnh.
Phong cách hoàn toàn khác biệt so với ông chủ của công ty vay trực tuyện nhỏ - người mặt mũi vặn vẹo hóa thành làn sương mù màu đen trước đó.
Thấy vậy, Châu Trạch ngược lại không gấp dùng móng tay lôi con hàng này đi ra, chẳng qua là nhìn chằm chằm vào mắt của lão Trương.
- Tôi không muốn giết người, tôi thực sự không muốn giết người, tôi cũng không muốn hại người, nhưng bọn họ thật sự là rất quá đáng, thật sự là rất quá đáng nha.
Lão Trương khóc lên.
Nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đoán chừng hôm nay lão Trương uống không ít nước.
Nước mắt trực tiếp làm ướt cả cổ tay của Châu Trạch.
- Nhưng lúc bọn họ yêu cầu vay tiền của tôi, từng kẻ bán thảm, từng kẻ đều nói mình không dễ dàng, từng kẻ đều thề độc nhất định sẽ trả lại!
Tôi cho vay tiền.
Nhưng tôi là kinh doanh chính quy!
Công ty của tôi nhỏ, nhưng tôi có quy cách làm ăn!
Lợi tức mà tôi thu cũng là thấp nhất trong ngành tài chính, tôi cũng không đi thuê đội đòi nợ cùng bọn côn đồ bị bệnh AIDS đi đòi nợ!
Nhưng tôi đáng đời bị phá sản sao?
Tôi đáng đời phải đi đến đường cùng sao?
Dựa vào cái gì đám người nợ tiền bọn họ, từng kẻ sống đến thoải thoái mái mái, nhân mô cẩu dạng.
Tôi thì bởi vì phá sản, gánh lấy khoản nợ chó má!
Anh ta nói đến rất xúc động, cũng rất chân thành.
Chân thành đến mức giống như là diễn kịch tình huống trên sân khấu vậy.
Châu Trạch suy tư hồi lâu, anh cảm thấy mình phải nói chút gì đó an ủi vị lão ca nóng nảy này một chút,
Sau đó.
Anh mở miệng nói:
- Nhưng anh cũng không thể phạm pháp.
- Giết người là phạm pháp đấy.
- … - Trương Yến Phong (Ông chủ bên vay trực tuyến).
- Anh không trốn thoát được, cũng không đường lui khác rồi, bây giờ, tôi có thể lưu lại một chút mặt mũi cho anh, tự mình tiêu tán đi.
Thành ác quỷ, giết người, coi như tiến vào Địa Ngục cũng không thể đầu thai, ngược lại phải đối diện với giày vò cực kì khủng bố.
Trương Yến Phong cười một tiếng.
Lúc Châu Trạch buông tay ra.
Anh ta ngồi xổm dưới đất.
Bắt đầu khóc rống lên.
Vừa khóc vừa dùng nắm tay đập vào thềm xi măng, phát tiết uất ức trong lòng của chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận