Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 334: Vũ điệu của thi thể!

- Mang sách của cô ấy tới cho tôi, tôi gửi địa chỉ cho cô.
- Được, ông chủ.
Cúp điện thoại, Châu Trạch gửi địa chỉ cho Oanh Oanh, sau đó Châu Trạch ngáp một cái, quay qua nói với lão đạo và Trương Yến Phong: - Hai người trở về đi.
- Trở về? - Trương Yến Phong có chút ù ù cạc cạc: - Hôm nay đã xảy ra loại chuyện như vậy, vậy mà anh lại muốn tôi trở về?
- Đúng vậy, ông chủ, bần đạo không thể đi, bần đạo đi rồi ai tới bảo vệ ông chủ.
- ... ... - Châu Trạch.
Nếu không phải hôm nay lão đi WC, rảnh rỗi tới nhức trứng dán lá bùa lên trên bồn cầu, khẳng định là chuyện gì cũng không có.
Những năm gần đây, cảnh sát Trương đã tới đây điều tra hay tới nhìn vật nhớ người không biết bao nhiêu lần, kết quả chuyện gì cũng không phát sinh.
Đương nhiên, lời này Châu Trạch không thể nói ra khỏi miệng được. Là anh tìm lão đạo đến, cũng mang dự định để lão đạo thử xem có thể xung đột phát hỏa gì không.
Lão đạo hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn. Tuy rằng lão đã dẫn ra hình ảnh cứt đái chảy đầy phòng vệ sinh, vô cùng thê thảm, nhưng vẫn có thể tính là đã đạt được mục đích.
- Các người về trước đi, ở lại nơi này chỉ khiến tôi phân tâm, tôi muốn đợi tốt một chút lại xem tình hình thế nào.
Tối nay Châu Trạch không có ý định rời khỏi nhà này.
Người sống hai đời.
Lần đầu tiên có thể vô cùng đường hoàng ở biệt thự nhà mình.
Trong lòng anh thật sự có chút kích động.
- Tôi không thể đi. Nếu không điều tra rõ chuyện này, sao tôi có thể đi? - Lúc này, Trương Yến Phong lại hiện ra mặt bướng bỉnh của mình.
Không có biện pháp.
Người chết là em gái ruột của anh ta, còn có hai cháu của anh ta. Thế nhưng hiện tại, vì sự xuất hiện của Châu Trạch mà chuyện này có bước ngoặt, đương nhiên anh ta không thể nào rời khỏi đây vào lúc này.
Nói khó nghe một chút, anh ta tình nguyện chết cũng muốn điều tra ra chân tướng. Với tư cách là lão cảnh sát hình sự, chút quyết đoán ấy anh ta vẫn phải có.
- Anh ở lại nơi này chỉ ảnh hưởng đến việc điều tra của tôi mà thôi. Nếu như anh muốn tôi có thể sớm điều tra ra chân tướng của chuyện này, anh phải nghe theo lời của tôi.
- Chúng ta, ai cũng có chuyện môn của mình.
- Thế nhưng... ...
- Đừng có thế nhưng gì nữa. Dựa theo mặt pháp lý, hiện tại nơi này là của tôi... của nữ bộc nhà tôi, nếu như tôi không đồng ý để anh ở lại nơi này, anh còn cương quyết ở lại chính là tự tiện xông vào nhà dân! Anh là cảnh sát, phải tuân theo luật pháp.
- Vậy chính anh cẩn thận một chút. - Trương Yến Phong đứng lên, cũng không vì Châu Trạch kiên trì cự tuyệt mà tức giận. Anh ta có thể nhìn ra Châu Trạch cũng chỉ muốn tốt cho anh ta: - Cám ơn.
- Đừng khách khí, nếu muốn cảm ơn thì nghĩ biện pháp làm một bằng lái xe giúp tôi là được rồi.
- Chuyện này không phù hợp với quy định.
- Tôi vốn không phải người bình thường, đời trước tôi cũng có bằng lái xe.
- Để tôi nghĩ biện pháp vậy.
Trương Yến Phong rời đi.
Lúc này lão đạo thu thập đồ đạc, quay qua cúi đầu khom lưng với Châu Trạch, sau đó cũng theo Trương Yến Phong ra khỏi cửa trước.
Đã biểu hiện tấm lòng trung thành xong rồi.
Người nào thật sự ở lại, người đó chính là đồ ngốc!
Đừng xem ông chủ trưng ra bộ dạng đang ngồi một chỗ câu cá, nhưng đó là ông chủ, anh là người chơi mở auto, còn lão lại là người chơi bình thường, chỉ có một cái mạng, phải biết quý trọng.
Hai người đều đi.
Một mình Châu Trạch nằm trên ghế sa lon.
Híp nửa mắt.
Ngủ là không thể ngủ được rồi, cho nên dưới tâm tình cực độ buồn chán, Châu Trạch lại bắt đầu nhớ lại tình cảnh sinh hoạt của gia đình vốn ở đây lúc trước.
Ví như hình ảnh một nhà bốn người ngồi trong phòng khách cùng xem tivi, hoặc là hai đứa bé chơi đồ chơi ở chỗ này, hay là thiếu phụ nấu cơm ở phòng bếp, ông xã kéo lê thân thể mệt mỏi về đến nhà…
Nghĩ đi nghĩ lại, nơi cửa trước truyền đến tiếng chuông cửa.
Châu Trạch đi qua, dự định mở cửa trước, thế nhưng thông qua màn hình hiển thị, Châu Trạch nhìn thấy người đứng ngoài cửa không phải Oanh Oanh, mà là một cô gái trẻ tuổi mặc váy hoa.
Nhìn cô gái này hẳn chỉ mới hai mươi tuổi, tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng khoan khoái, khiến người ta cảm thấy cô ấy rất dịu dàng, cổ phong.
Châu Trạch mở cửa.
Đối phương vừa nhìn thấy người mở cửa là Châu Trạch, lập tức lấy làm kinh hãi, có chút ngoài ý muốn nói: - Anh là…?
- Đây cũng là vấn đề tôi muốn hỏi cô.
- Ah, tôi biết rồi, hẳn anh là chồng cô ấy đúng không?
- Cô ấy nói, cô ấy có một người chồng rất yêu cô ấy. Trước đây, cô ấy lựa chọn ngôi biệt thự này, cũng là vì tiện cho chồng của cô ấy.
- Từ nhỏ, điều kiện của chồng cô ấy vốn đã không tốt, cho nên vẫn luôn thích ở biệt thự.
- ... ... - Châu Trạch.
Con hàng Oanh Oanh này nói mấy lời thành thật thế làm gì?
Còn có.
Mẹ nó nếu cô đã cho rằng tôi là chồng của cô ấy.
Mẹ nó cô cần phải nói mấy lời thành thật thế sao?
- Cô là người của trung tâm môi giới bất động sản? - Châu Trạch hỏi.
- Đúng vậy, tôi là người trung gian môi giới. Xin hỏi vợ của anh đâu rồi? Cô ấy không có ở đây sao?
- Sẽ đến ngay thôi.
Vừa nghe người này là trung gian, Châu Trạch cũng lười nói tiếp, trực tiếp trở về phòng khách, một lần nữa thoải mái nằm xuống ghế sa lon, nói:
- Có chuyện gì đợi ngày mai lại đến sau, hôm nay không tiện.
- Vậy sao?
Cô gái sửng sốt một chút, nói:
- Thế nhưng vợ anh hẹn tôi tới hôm nay. Cô ấy bảo hôm nay cô ấy phải mở Party ở chỗ này, sẽ mời một ít người tới tham gia, nói tôi ngàn vạn lần không thể bỏ qua.
- Party?
Châu Trạch nhíu nhíu mày.
Không đúng.
Dường như mình đã hiểu lầm gì đó.
Lúc này hỏi:
- Vị phu nhân kia họ gì?
- Cái gì?
Cô gái sợ đến mức lui về phía sau mấy bước, có chút cảnh giác nhìn Châu Trạch: - Rốt cuộc anh là ai?
- Tôi hỏi cô vị phu nhân kia họ gì? Cô ấy họ Bạch hay là họ Trương!
- Họ Trương, Trương Điềm Quyển đó.
- Cô ấy mời cô tới? - Châu Trạch hỏi.
- Đúng vậy.
- Cô à, cô xác định không phải năm năm trước, vì một tai nạn xe cộ nào đó mà cô hôn mê đến hiện tại, hôm qua mới tỉnh lại, chợt nhớ tới cuộc hẹn hôm nay?
- Anh à, mấy lời anh nói đều là mấy kịch bản tiểu thuyết cũ rích. - Cô gái khinh bỉ nói.
- Ah, ý cô là mấy ngày hôm trước cô ấy mới hẹn cô?
- Đúng vậy, tối hôm qua cô ấy mới vừa nói với tôi.
- Cô xác định là bản thân cô ấy?
- Nhất định là bản thân cô ấy, cô ấy đã hẹn tôi trên Wechat, tôi còn lưu mã Wechat của cô ấy đấy. Hơn nữa khi tôi bắt đầu đi lên con đường sáng tác tiểu thuyết, cũng là cô ấy dạy cho tôi rất nhiều thứ.
- Vậy cô có biết, năm năm trước, Trương Điềm Quyển đã chết rồi không?
- Cái gì? Đã chết?
Cô gái nở nụ cười.
- Anh à, anh đang muốn so đấu tình tiết huyền nghi với tôi sao?
- Cô không tin thì thôi.
Châu Trạch không thèm để ý tới nữ nhà văn chuuni này.
Cô gái bán tín bán nghi lấy điện thoại di động ra, dường như đang tìm kiếm gì đó. Thế nhưng vụ án phát sinh năm năm trước này, bởi vì là tự sát, cho nên trên web không có nhiều tin tức về nó. Dù sao đây cũng không phải thảm án diệt môn gì, cũng không được mọi người chú ý.
Chỉ có điều, sau khi cô gái tìm kiếm một lúc sau lại phát hiện không ít bài post liên quan đến bản xứ Thông Thành trên trên Baidu Tieba hoặc diễn đàn. Bài post mới được đăng gần đây, chủ đề là gần đây có một căn nhà ma được người ta mua lại.
Sau đó, phía dưới giới thiệu chuyện đã từng xảy ra trong căn nhà ma này. Có người hiểu chuyện đã mò kim dưới đáy biển, lục tìm được bài viết mà phóng viên đăng lên, đính kèm bên dưới.
Cô gái càng xem càng cảm thấy có điểm gì đó không đúng. Trong lúc cô ấy ngẩng đầu lên, phát hiện Châu Trạch còn đang nằm trên ghế sa lon hút thuốc, lúc này, cô ấy mới lấy ra một quyển sách từ túi đeo chéo của bản thân mình, nói:
- Chuyện cười này thật là không buồn cười chút nào.
- Ai đùa giỡn với cô?
- Điều đó là không có khả năng, điều đó là không có khả năng! Tôi biết rồi, nhất định là có người dùng Wechat và QQ của cô ấy, làm bộ... ...
Cô gái gầm gầm gừ gừ mà lầm bầm lầu bầu.
- Này. - Châu Trạch gọi cô ấy một tiếng.
Cô gái không để ý đến, chỉ thản nhiên tiếp tục lẩm bẩm. Thỉnh thoảng cô ấy nhíu mày, thỉnh thoảng ưu sầu, thỉnh thoảng giãn ra, thậm chí thỉnh thoảng còn bật cười thành tiếng.
- Hiện tại cô chưa gặp phải chuyện gì lớn, vẫn nên đi thôi, quên cô ấy đi. Cô cũng nên xóa thậm chí block phương thức liên lạc của cô ấy. Nếu như cô ấy còn liên hệ với cô, cô có thể báo cảnh sát, cũng có thể tới phòng đọc sách tìm tôi. Phòng đọc sách của tôi chính là hiệu sách ở Phố Nam, rất dễ tìm.
Bởi vì việc mở phòng đọc sách ở Phố Nam, ông chủ Châu là người độc nhất vô nhị.
- Vì sao anh lại đối tốt với tôi như vậy? - Cô gái nhìn Châu Trạch hỏi: - Có phải anh có ý gì với tôi không?
- Cô có bị bệnh không?
- Đúng, tôi có bệnh, tôi mắc phải bệnh tương tư!
Cô gái nói xong không ngờ lại nhảy dựng lên. Có thể nhìn ra, nhất định là cô ấy có bản lĩnh nhảy múa, không ngờ còn có thể nhảy ra hình ra dáng.
Nhưng đây là cái quỷ gì!
Tự dưng chạy đến nhà ta... ... nhảy múa?
- Xin lỗi, mời cút!
Châu Trạch đi tới trước mặt cô gái, chuẩn bị đuổi cô gái này ra ngoài.
- Không, tôi không đi, cho dù chết tôi cũng sẽ không rời khỏi anh!
Cô gái "xoẹt" một tiếng xé rách hoa váy của mình, lộ ra từng mảng da thịt.
- Đừng... - Kiên trì của Châu Trạch gần như đã bị hao hết, vị trí móng tay bên tay phải cũng từ từ dài ra.
Khiến cô ta hôn mê, sau đó lại gọi điện thoại kêu lão đạo quay lại, đưa bà điên này tới bệnh viện.
- Anh giết tôi đi!
Đột nhiên cô gái chủ động ôm lấy Châu Trạch.
- Đến, giết tôi đi, để anh cảm giác được máu của tôi, để anh cảm giác được nước mắt của tôi, để anh đụng chạm đến nhiệt độ của tôi dành cho anh!
- ... ... - Châu Trạch.
Mẹ nó.
Em gái.
Cô mới vừa chạy đến từ bệnh viện tâm thần đúng không!
Ngón tay Châu Trạch rất không khách khí mà vươn tới, trực tiếp đâm vào vị trí cổ cô ấy.
- Phốc xuy... ...
Vậy mà.
Chính vào lúc này.
Cánh tay cô gái ôm Châu Trạch bỗng nhiên phát lực.
Ông chủ Châu bất ngờ không kịp đề phòng chỉ cảm thấy, dường như cả người mình đã bị tách thành hai nửa.
- Đến, chúng ta cùng khiêu vũ đi!
Cô gái ôm Châu Trạch, hai chân Châu Trạch cách mặt đất, như một con búp bê vải, bị động theo đối phương cùng nhau khiêu vũ.
Lúc này.
Nếu Châu Trạch còn không thể xác định đối phương có vấn đề, thực sự uổng công lăn lộn.
Lập tức.
Móng tay của Châu Trạch không chút do dự đâm vào vị trí cổ cô gái.
Vậy mà.
Sau khi móng tay đâm vào, không ngờ lại phát ra tiếng "phốc phốc phốc".
Khi anh rút ra, vậy mà trên móng tay lại chảy xuôi một loại chất lỏng màu trắng, rất chán ghét, cũng rất sền sệt.
Cô gái cứ như vậy, vừa có chất lỏng màu trắng chảy xuôi.
Vừa mạnh mẽ ôm ông chủ Châu tiếp tục khiêu vũ.
Một bài.
Một bài múa không nhạc đệm.
... ... ...
- Bác tài, phiền phức bác tài chạy nhanh một chút. - Ngồi ở trên xe taxi, Bạch Oanh Oanh thúc giục nói.
- Cô gái nhỏ, tốc độ của tôi đã rất nhanh rồi. Không có cách nào khác, ở đây nhiều đèn xanh đèn đỏ, vận khí của chúng ta lại không tốt, một đường toàn đèn đỏ, thật không có biện pháp nào.
- Được rồi.
Bạch Oanh Oanh có chút bận tâm, sợ ông chủ ở đó chờ mình lâu quá.
Cho dù đã thấy được địa chỉ.
Nhưng Bạch Oanh Oanh vẫn không nghĩ đến, đây lại là biệt thự bản thân mình vừa mua trước đó không lâu, cũng không biết thật ra nơi ấy là sản nghiệp của cô ấy.
Cô ấy chỉ lo lắng sợ mình không thể mau chóng đưa thứ ông chủ cần tới, nếu lỡ ông chủ tức giận thì phải làm sao bây giờ?
Thở dài.
Nhìn nhìn quyển sách trong tay.
Thật ra nhà văn nữ tên Trương Điềm Quyển này không phải chỉ có một cuốn sách.
Ngoại trừ quyển tiểu thuyết kinh dị


Tôi Yêu Nhà Của Tôi


ra.
Thật ra cô ấy còn có vài cuốn tiểu thuyết, hơn nữa những chuyện trong sách này đều phát sinh trong một biệt thự. Dường như cô ấy rất ưa thích, có thể gọi là ưa thích không rời tràng cảnh của biệt thự này.
Thắng gấp.
Quyển sách Oanh Oanh để trên đùi rơi trên mặt đất.
- Mẹ nó, thằng nhãi con phía trước bỗng nhiên giảm tốc độ, có bị bệnh không! - Tài xế mắng.
Oanh Oanh khom lưng nhặt sách lên, cuối cùng cô ấy nhặt một quyển tên


Vũ Điệu Của Thi Thể


.
Tên sách rất hoang đường.
Giới thiệu vắn tắt là bạch cốt tinh trong


Tây Du Ký


không bị Tôn Ngộ Không đánh chết, mà chỉ bị đánh tới mất trí nhớ.
Mơ mơ màng màng xuyên đến hiện đại, biến thành một nữ tác giả.
Cứ cách một đoạn thời gian cô ta lại ra ngoài dụ dỗ đàn ông khiêu vũ với cô ta.
Đợi sau khi khiêu vũ hết một khúc nhạc, cô ta sẽ ăn thịt người bạn nhảy này, sau đó lại biến trở lại thành nữ nhà văn thông thường, khôi phục cuộc sống của người bình thường.
Sau đó lại cách một thời gian ngắn.
Cô ta lại sẽ ra ngoài săn bắn...
Tình yêu không ra tình yêu, thần quái không giống thần quái, hoang đường vô lý, không thể hình thành chút logic nào, thế nhưng đây lại là cuốn tiểu thuyết đặc sắc dưới ngòi bút của nữ nhà văn kia, cũng là doanh số bán hàng của cô ấy.
Bạch Oanh Oanh nhìn bìa của quyển sách này.
Hình ảnh một nam một nữ đang khiêu vũ trong phòng khách biệt thự.
Theo bản năng chắp chắp miệng.
Hình như tính ra.
Mình cũng vừa mua một biệt thự thì phải.
Mình cũng có thể khiêu vũ với ông chủ trong biệt thự sao?
Ngẫm lại thật kích động không thôi!
Anh anh anh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận