Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 387: Hỏa hoạn

Trong ti vi, phóng viên còn đang không ngừng nói mấy lời chẳng có tác dụng gì, trước khi chưa có tin tức mới nhất truyền đến, cô ấy chỉ có thể nói nhảm đủ loại lời trước màn ảnh.
Lão đạo hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Châu Trạch, hỏi: - Vừa rồi cảnh sát Trương gọi điện thoại cho cậu làm gì vậy?
- Xác định một chuyện lớn tới không thể lớn hơn.
- Ách... ... - Lão đạo.
Châu Trạch lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.
- Anh ta sẽ không có chuyện gì đấy chứ? Một cảnh sát tốt như vậy, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. - Lão đạo lẩm bẩm.
Châu Trạch ngồi xuống ghế phía sau quầy bar, châm một điếu thuốc.
Lão Trương gọi điện thoại cho mình, là vì anh ta cũng hơi sợ đúng không? Sợ chết là chuyện thường của con người, cho dù anh ta là cảnh sát, nhưng nếu anh ta có lòng sợ chết, mình cũng không thể trách anh ta được.
Nhưng anh ta vẫn đi, giơ hai tay lên, đi vào nhà trẻ.
... ...
Châu Trạch không đoán sai.
Hiện tại mồ hôi lạnh trên trán cảnh sát Trương không ngừng túa ra.
Chuyện này cũng giống như hình ảnh nữ sinh chụp rồi đăng trong vòng bạn bè Wechat khác hẳn với dáng vẻ của nữ sinh ấy ngoài hiện thực vậy.
Cho dù đã nhận được khen thưởng gì, cho dù khi ở trên sân khấu mình có bày ra khí phách mạnh mẽ cỡ nào, nghĩa chính ngôn từ ra sao.
Nhưng khi mình thật sự gặp chuyện.
Trong lòng mình.
Vẫn sẽ lo sợ bất an như thế.
Trong nhà trẻ chỉ, chỉ có một lớp bị kẻ bắt cóc khống chế, giữ lại trong phòng học, những bạn nhỏ khác và giáo viên đều đã chạy ra ngoài. Nhưng mặc dù chỉ có một lớp, vẫn có rất nhiều bạn nhỏ.
Đoán chừng kẻ bắt cóc đã bị mấy bộ phim điện ảnh và truyền hình ảnh hưởng, trên phương diện nào đó, kẻ bắt cóc có vẻ rất có kinh nghiệm. Không ngờ anh ta lại lấy bình xịt phun kín mặt kính trên cửa sổ, anh ta làm vậy để phòng ngừa tay súng bắn tỉa.
Trên thực tế.
Anh ta đã thành công.
Ngay tại lúc này, việc lệnh tay súng bắn tỉa bắn gục kẻ bắt cóc vốn là chuyện đòi hỏi yếu tố "đánh cuộc", trừ phi bọn họ đã lâm vào tình huống vạn bất đắc dĩ, nếu không chỉ huy sẽ không dám đưa ra mệnh lệnh như vậy.
Lúc này, tình cảnh này, đối phương như rùa đen rút đầu, chỉ giam mình trong phòng học, ngay cả đầu cũng không thò ra ngoài dò xét. Tay súng bắn tỉa vốn không cách nào khóa chặt anh ta lại.
- Anh, dừng lại!
Phía sau cửa phòng học truyền đến tiếng la của người đàn ông.
Trương Yến Phong nghe vậy lập tức đứng lại, hai tay giơ lên cao.
- Tôi không mang theo vũ khí, anh có thể kiểm tra.
Nói xong.
Trương Yến Phong còn quay một vòng ngay tại chỗ, để đối phương có thể nhìn rõ ràng.
- Đổi một nữ cảnh sát qua đây!
Kẻ bắt cóc hô lên.
- A, không phải anh muốn đàm phán sao? Tôi là lãnh đạo cục cảnh sát, chỉ có tôi mới có tư cách và thân phận để đàm phán với anh. Nếu như anh muốn đổi một nữ cảnh sát, tôi có thể tìm giúp anh.
- Tìm một cô gái qua đây, cho dù anh và cô ấy nói chuyện gì với nhau, cũng không có tác dụng.
Nói xong.
Trương Yến Phong còn nhún vai.
- Anh xem bụng tôi này, bụng nhiều mỡ như thế này, anh còn phải sợ cái gì?
Mô mỡ.
Đúng là có thật.
Đàn ông tuổi này.
Muốn không có mỡ.
Cũng rất khó.
Dường như kẻ bắt cóc đang do dự.
- Anh xem, đã xế chiều rồi, anh không muốn chờ đến khi trời tối đen mới có thể đàm phán đấy chứ? Tôi có thể tiết lộ cho anh một tin tức, tay súng bắn tỉa có dụng cụ nhìn ban đêm, vào buổi tối, anh không nhìn thấy bọn họ, nhưng bọn họ có thể thấy anh rất rõ ràng.
- Cho nên.
- Muốn đàm phán.
- Thì tranh thủ thời gian đi.
- Bác sĩ đâu!
Kẻ bắt cóc hô lên.
- Để tôi cầm điện thoại hỏi thử, có được hay không?
Trương Yến Phong giơ hai tay lên cao, một tay có cầm điện thoại di động.
- Anh hỏi đi!
Trương Yến Phong gật đầu, bấm điện thoại, đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng của đồng chí cảnh sát bên ngoài.
- Người đã tới chưa?
- Lão đại, còn chưa tới. Chúng tôi đã phái người đi nhưng bác sĩ nói không muốn tới.
- Ah, sắp tới rồi, đang trên đường tới rồi sao?
- Bác sĩ trong bệnh viện nói bọn họ hoàn toàn không có trách nhiệm cũng không có sơ suất gì. Trước đây khi người phụ nữ đang mang thai kia tới kiểm tra, bọn họ đã nói cho người phụ nữ ấy biết, do người phụ nữ ấy muốn có con trai, nạo thai quá nhiều, màng tử cung bị tổn thương nghiêm trọng.
- Lúc trước bọn họ cũng đã nhắc nhở chồng của người phụ nữ đang mang thai, rằng vợ anh ta không thích hợp để mang thai nữa, là chính bọn họ nhất định phải mang thai, cũng nhất định muốn sinh con.
- Hơn nữa sau đó bọn họ còn không tới bệnh viện kiểm tra thường xuyên, mãi cho đến khi đẻ non mới đưa đến bệnh viện, lúc đó đã chậm trễ quá lâu rồi, các bác sĩ nói bọn họ đã tận lực, không thể cứu hai người kia, bọn họ tiếc nuối nhưng không cảm thấy có bất kỳ trách nhiệm gì.
- Ah, chỉ còn mười lăm phút nữa là bọn họ tới sao? Tốt, tốt, tốt, tôi biết rồi.
Trương Yến Phong cúp điện thoại.
Nhìn về phía cửa.
Nói: - Bác sĩ sắp tới rồi, bọn họ sẽ quỳ trước cửa làm lễ nhận lỗi với anh.
- Tôi muốn bọn họ phải đền mạng!
Kẻ bắt cóc trốn sau cánh cửa hô lên.
- Anh cũng biết, điều đó là không có khả năng. Tôi cũng không lừa anh, chúng tôi là cảnh sát, không thể giúp anh giết người. Có lẽ, chúng ta nói chuyện với nhau một hồi sẽ càng thích hợp hơn.
- Thí dụ như chúng ta nói tới chuyện anh muốn hai triệu tiền mặt… Có thể. Chúng ta đã phái người tới ngân hàng lấy tiền, còn có xe mà anh muốn, chúng tôi cũng đã chuẩn bị xong.
- Chỉ cần anh có thể bảo đảm an toàn của bọn nhỏ, chúng tôi có thể thỏa mãn những yêu cầu này của anh.
- Dựa vào cái gì mà tôi tin tưởng các người?
- Công việc của chúng tôi là bảo vệ bọn nhỏ. Bọn nhỏ là vô giá, dùng hai triệu để đổi lại an toàn tánh mạng của những đứa bé này, rất giá trị!
- Còn có, tôi rất ngạc nhiên, anh lấy tiền rồi chuẩn bị đi đâu?
- Anh hỏi cái này để làm gì?
- Chỉ hiếu kỳ thôi.
- Chuyện không nên hỏi tốt nhất là đừng hỏi, lão tử lấy tiền xong sẽ mua một người vợ nữa, sinh con trai cho tôi!
- Ah.
Trương Yến Phong gật đầu, tất nhiên đã hiểu rõ, nói: - Đúng vậy, trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất! Tôi hiểu rồi, cũng ủng hộ quyết định này của anh. Đều là đàn ông mà, ba mẹ tôi cũng chỉ có một đứa con trai là tôi.
- Bác sĩ đâu? Tiền đâu?
Kẻ bắt cóc bắt đầu quát.
Trương Yến Phong lấy điện thoại di động ra, lại gọi một cuộc điện thoại.
- Lão đại, tay súng bắn tỉa không cách nào xác nhận mục tiêu, đội ngũ đột kích đã lẻn vào khi anh hấp dẫn lực chú ý của kẻ bắt cóc, tùy thời có thể mạnh mẽ tấn công vào.
- Ah, tiền đã được chuyển đến rồi sao? Tốt, rất tốt.
Tắt điện thoại.
Trương Yến Phong thở dài một hơi nhẹ nhõm, nói: - Tiền đã đến.
- Chuyển tới cho tôi, còn có xe, lái xe tới đây!
- Có thể, thế nhưng tôi có một yêu cầu.
- Anh không có tư cách nói yêu cầu với tôi.
- Hai triệu không là vấn đề, nhưng tôi muốn vào trong, xác định chắc chắn bọn nhỏ đang an toàn. Ai biết hiện tại bọn nhóc thế nào rồi? Nói thật với anh, cảnh sát nguyện ý đàm phán với anh, nguyện ý đưa tiền cho anh, đều vì muốn bảo đảm tất cả bọn nhỏ đều an toàn không việc gì.
- Nếu như hiện tại bọn nhỏ đã bị thương tổn.
- Ngay cả một xu anh cũng không lấy được.
- Chờ ăn súng đi!
Trương Yến Phong lớn tiếng quát lớn.
Dường như kẻ bắt cóc đang suy nghĩ.
Trong khoảnh khắc.
Anh ta đẩy cửa ra.
- Anh đến xem đi.
Khi kẻ bắt cóc nhìn thấy ánh rạng đông, tưởng mình sắp có tiền có xe, sẽ lo được lo mất. Vì thế lúc này, anh ta rất sợ mình khiến cảnh sát không hài lòng, từ đó cảnh sát sẽ không đưa tiền cho anh ta nữa.
Trương Yến Phong là một cảnh sát hình sự lão luyện, có kinh nghiệm khống chế tâm lý của đám tội phạm.
Giơ hai tay lên cao, Trương Yến Phong chậm rãi đi vào.
Vừa vào cửa.
Trương Yến Phong đã nhìn thấy hơn hai mươi đứa bé ngồi trong góc phòng học, còn có ba người phụ nữ, đều ngồi chồm hổm ôm đầu ở nơi này.
Trong không khí tràn ngập mùi xăng gay mũi!
Đáng chết.
Trong phòng học bị đổ đầy xăng!
Trương Yến Phong lại chú ý tới bọn nhỏ và ba nữ giáo viên kia, trên người bọn họ đầy xăng.
Mà đối diện Trương Yến Phong, có ông lão chừng năm mươi tuổi đang đứng.
Là anh ta?
Không giống với ảnh chụp chân dung kẻ hiềm nghi.
Hơn nữa anh ta đã già như vậy rồi?
Còn muốn lăn qua lăn lại muốn có con trai?
Ông lão cầm bật lửa trong tay, hướng về phía Trương Yến Phong quơ quơ, ra hiệu cho Trương Yến Phong xem xong rồi thì nhanh đi ra ngoài.
Chỉ nhìn thoáng qua.
Trương Yến Phong đã rõ ràng.
Muốn mạnh mẽ xông vào là chuyện không thể nào.
Ngộ nhỡ kẻ bắt cóc châm lửa, những đứa bé và nữ giáo viên trong phòng học này đều không sống nổi. Hơn nữa nếu nổ súng bắn, rất có thể đạn sẽ khiến xăng bắt lửa.
- Tôi đã xem xong, hiện tại sẽ sai người lái xe tới, cũng sẽ sai người đưa tiền lên xe cho anh ngay.
Trương Yến Phong nói.
Ông lão gật đầu.
Đưa mắt ra hiệu cho Trương Yến Phong cút nhanh đi chuẩn bị.
Trương Yến Phong cười cười, xoay người, bước ra cửa một bước.
Sau đó.
Anh ta mạnh mẽ xoay người, dùng sức đập di động trong tay về phía ông lão, vừa lúc đập trúng mặt của ông lão.
Ông lão phát ra một tiếng kêu đau đớn, dùng hai tay che mặt.
Trương Yến Phong lập tức vọt tới, một cây đẩy bật lửa trong tay ông lão ra, sau đó khóa cổ tay đối phương, hung tợn đập đối phương xuống đất!
- Rầm!
Ông lão bị té xuống đất.
- Đau... ... Đau... ...
Ông lão hô lên.
Bỗng nhiên, sắc mặt Trương Yến Phong biến đổi!
Đây không phải giọng nói mới đối thoại với mình sau cửa.
Không phải anh ta!
Không.
Điều này có nghĩa.
Trong căn phòng học này.
Còn có một kẻ bắt cóc khác!
Lúc này, bỗng nhiên một trong số ba nữ giáo viên đang ngồi trong phòng đứng lên.
Anh ta mặc váy nữ.
Còn mang tóc giả.
Nhưng lúc anh ta đứng lên.
Lại có thể nhìn ra vậy mà anh ta lại là một người đàn ông!
- Cha! Cha!
Người đàn ông trốn trong đám con tin hướng về phía ông lão bị Trương Yến Phong đánh ngã xuống đất, hô hai tiếng.
Sau đó anh ta nhìn về phía Trương Yến Phong, vặn vẹo mà rít gào:
- Đáng chết, mày dám đùa bỡn tao!
- Được!
- Mọi người cùng chết!
Nói xong, vậy mà trong tay đối phương lại có một chiếc bật lửa.
Con ngươi Trương Yến Phong co rút mạnh.
Không do dự.
Anh ta bay thẳng tới, đánh lên trên người gã đàn ông. Đồng thời, thế xông không giảm, trực tiếp ôm người đàn ông vọt về phía cửa sổ.
- Bốp!
Cửa sổ của nhà trẻ tương đối thấp, được cố ý thiết kế theo chiều cao của các bạn nhỏ trong lớp học.
Cũng bởi vậy.
Hai người đàn ông rất dễ xô vỡ cửa sổ lăn ra ngoài.
Cho dù thoạt nhìn trên bụng Trương Yến Phong có mu mỡ.
Nhưng bàn về sức phản ứng và ý thức, cùng với kinh nghiệm đấu cận thân.
Người thường thật sự không thể so sánh với anh ta.
Chớ đừng nhắc tên côn đồ đang giả nữ này.
- Phù!
Sau khi nhảy ra khỏi cửa sổ, rốt cục tảng đá trong lòng Trương Yến Phong cũng rơi xuống đất.
Mẹ nó.
Không thể nào lại có một tên côn đồ thứ ba nữa, đúng không!
Vậy mà.
Ngay khi Trương Yến Phong chuẩn bị chế phục thằng này.
Chỉ nghe "răng rắc" một tiếng.
Đối với một người nghiện thuốc lá, âm thanh này rất quen thuộc, là tiếng bật lửa.
Kẻ bắt cóc đã dội xăng lên người.
Ngọn lửa vừa xuất hiện, trực tiếp bốc cháy lên.
Trương Yến Phong theo bản năng muốn thoát khỏi kẻ bắt cóc, thoát khỏi ngọn lửa này.
Chỉ là.
Kẻ bắt cóc lại liều mạng, dùng hai tay hai chân gắt gao ôm lấy Trương Yến Phong.
Ánh mắt đối phương rất hung hãn, mang theo vẻ oán độc sâu sắc.
Trong lúc nhất thời.
Căn bản là Trương Yến Phong không thể nào giãy ra được.
Chỉ có thể cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng và ngọn lửa…
Bắt đầu nhanh chóng lan đến trên người mình... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận