Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 627: Thịnh thế Bạch Liên (1)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Vô Tà
--------------------
Trong hộp đêm không có trà ngon, lão Trương cũng biết Châu Trạch là hạng người "thực bất yếm tinh" (1), cho nên không mang những túi trà thấp kém kia tới, chỉ rót cho Châu Trạch một ly nước lọc.
(1) Thực bất yếm tinh: thức ăn càng tinh tế càng tốt - đây là một trong những lí luận ẩm thực nổi tiếng của Khổng Tử
Ông chủ Châu ngồi xuống sofa.
Ở trước mắt bao người.
Bưng ly trà lên.
Thổi một ngụm.
Nhấp một hớp.
Thổi một ngụm.
Nhấp một hớp.
Chậm rãi uống nước lọc.
Như một ông lão thích ngồi trên ban công phơi nắng, cực kỳ có cảm giác năm tháng.
Tuy anh không nói gì, cũng không làm gì, nhưng cảm giác coi rẻ và khinh thường đã được biểu hiện rõ.
Châu Trạch cảm thấy, lúc này mình như đại nhân vật phản diện trong phim truyền hình, đang mở hình thức trang bức, chính là loại vai chờ bị nhân vật chính ẩn tàng liên tục đánh mặt.
Về phần "vai chính" chân chính đang ở nơi nào?
Châu Trạch không biết.
Có lẽ.
Lúc này, trong đám người đang nghiêm mặt nhìn mình ở đây, cũng có thể có "hí tinh" tồn tại.
Ngược lại, những người đang đứng bên ngoài, cao lãnh không muốn tiếp cận nơi này, cũng không có phản ứng đặc thù gì với Châu Trạch, trái lại uy hiếp không lớn như loại người khẩu phật tâm xà này.
Nhiều quỷ sai ưu tú như vậy, nhiều mối quan hệ như vậy.
Nhất định phải có mấy người thâm tàng bất lộ.
Ông chủ Châu còn chưa cuồng ngạo đến trình độ có thể không nhìn thẳng vào anh hùng thiên hạ.
Trong cơ thể có một vị bệnh chuuni giai đoạn cuối.
Tương đương với mỗi ngày tự thức tỉnh bản thân mình.
Hiện tại.
Sở dĩ anh bày ra bộ dạng như vậy cũng là vì muốn tránh phiền phức, lần học bổ túc này, chí của Châu Trạch không nằm ở chỗ được vị phán quan kia khen ngợi, mà anh muốn tăng thêm kiến thức hoặc nhìn xem có ích lợi gì đó, có thể mò một chút không.
Mục tiêu của anh khác với đám "thiên chi kiêu tử" ẩn tàng kia.
Hiện tại anh rêu rao một chút, cũng vì hy vọng bọn họ đừng đến làm phiền bản thân mình, thân phận của mình, cho dù lão Trương không nói, nhưng hẳn cũng có không ít người biết đến, không tránh khỏi sẽ có người âm thầm đề phòng tính toán quỷ sai thần bí đến thừ Thông Thành là anh.
Hiện tại.
Thoải mái.
Xin mọi người tùy ý đi.
Đồng hồ.
Chỉ hướng sáu giờ.
- Ào ào... ...
Cửa cuốn của hộp đêm hạ xuống.
Trên vách tường.
Cũng xuất hiện từng nét bùa chú.
Đám nhân viên phục vụ, lễ tân đã sớm biến mất không thấy bóng dáng.
Vào lúc này, ánh đèn cũng mờ đi.
Mọi người bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, đều đang làm chuẩn bị.
- Đã tới đủ rồi sao...
Một giọng nói.
Truyền đến từ trên trần nhà.
Trên trần nhà có một chiếc đèn treo, từ vầng sáng trong đèn treo như có một người đàn ông mặc áo lam lóe lên.
Có người lanh mắt.
Trực tiếp quỳ một gối xuống.
- Bái kiến tuần kiểm đại nhân!
Những người còn lại thấy thế.
Cũng cùng nhau hướng về phía trung ương bàn trà, quỳ một gối xuống.
Lão Trương nhìn nhìn Châu Trạch.
Thấy Châu Trạch cũng rất dứt khoát đặt ly trà xuống quỳ một gối như mọi người, anh ta cũng làm theo, một lúc quỳ xuống.
Nhập gia tùy tục.
Quỳ thì quỳ đi.
Điểm này.
Ông chủ Châu nhìn rất thoáng.
Rốt cục âm ty cũng là nơi đẳng cấp sâm nghiêm, đối với chuyện tôn ti trên dưới, bọn họ phá lệ coi trọng.
- Thịnh thế Bạch Liên... ...
Bóng người bên trong đèn treo tiếp tục mở miệng.
Trên bàn trà nổi lên một đám liên hoa màu trắng.
Tản ra hương vị thấm vào ruột gan.
- Linh hồn xuất khiếu, cùng ta, đi... ...
Tất cả mọi người ở đây cùng nhau ngồi xếp bằng.
Nhắm mắt lại.
Liên hoa là vật dẫn.
Mà tất cả mọi người ở đây đều là quỷ sai.
Nếu đổi lại người thường ở chỗ này.
Sau khi ngửi mùi thơm ấy, rất có thể sẽ trực tiếp linh hồn ly thể, chết cũng không biết bản thân mình chết như thế nào.
Châu Trạch nhắm mắt lại.
Lại lặng lẽ mở mắt ra.
Lần thứ hai đứng lên.
Quay đầu lại.
Nhìn thấy thân thể của chính mình vẫn còn khoanh chân ngồi ở chỗ đó.
Lão Trương cũng đi tới bên cạnh Châu Trạch, quay đầu nhìn thân thể mình, anh ta còn đang cố gắng thích ứng cảm giác này.
Tất cả mọi người linh hồn rời khỏi thân thể.
Ngay sau đó.
Bạch Liên nở rộ.
Bắt đầu phóng đại vô hạn.
Dưới chân đám người.
Đã không còn là mặt đất của hộp đêm
Mà bọn họ đang đứng trên liên hoa to lớn như phi thuyền.
Đoạn trước nhất liên hoa.
Là bóng người màu lam đang đứng.
Anh ta mặc áo gió màu xanh nhạt, một mình đứng ở phía trước, cái loại bức cách kia tiết lộ tràn đầy.
Những người khác mang theo tâm tình cực kỳ ngưỡng mộ mà nhìn bóng lưng màu xanh nhạt.
Tuần kiểm.
Đối với quỷ sai đến nói.
Đã là một tầng tồn tại khác.
Ông chủ Châu vẫn còn tốt.
Lão Trương cũng còn tốt.
Dù sao mỗi ngày hai người đều có thể nhìn thấy tên tuần kiểm ngồi trong phòng sách, uống cà phê hòa tan hết hạn sử dụng.
Thấy cảnh ấy rồi, bạn muốn lại kính sợ tuần kiểm, thực sự rất khó.
Huống hồ.
Ban đầu luật sư An là một trong những tuần kiểm hào quang thịnh nhất ở địa ngục.
Phùng Tứ Nhi Châu Trạch cũng đã gặp.
Hai người kia.
Hẳn là có địa vị cao hơn nhiều so với bóng người màu xanh lam trước mặt, nhưng người ta vốn không trang bức.
Liên hoa di động.
Thâm nhập vào một mảnh sương mù.
Trong khoảnh khắc.
Sương mù dày đặc tiêu tán.
Một vầng huyết nguyệt.
Treo trên không trung cao cao.
Giống như một đôi mắt ác ma.
Quan sát a tì địa ngục này!
Lão Trương hơi xúc động nói:
- A, tới địa ngục.
Bên người, mấy quỷ sai ở gần hơi kinh ngạc mà nhìn về phía bên này.
Tới địa ngục.
Cũng cần cảm khái như vậy sao?
Lão Trương không nói gì nữa, chỉ đứng bên cạnh Châu Trạch.
Châu Trạch ngược lại rất nhiệt tình mà làm hướng dẫn viên du lịch cho lão Trương, thật ra, số lần ông chủ Châu đến địa ngục cũng không tính là ít, nhưng cũng chỉ có lần trước đi cùng luật sư An là hơi đi vào sâu một chút, những lần còn lại, anh chỉ cọ cọ bên ngoài mà thôi.
- Phía dưới này chính là đường hoàng tuyền.
Châu Trạch chỉ vào phía dưới nói.
Lão Trương xem tiếp.
Chỉ thấy trên đường hoàng tuyền, bóng người rậm rạp chằng chịt.
Sắp hàng chỉnh tề, nhắm mắt theo đuôi đi về phía trước.
- Hệt như đang nằm mơ.
- Đúng, giống như nằm mơ vậy.
Sinh tử.
Vốn là một giấc mộng.
Thậm chí.
Rốt cuộc khi còn sống là mộng hay là sau khi chết đi mới được xem là mộng.
Không người nào có thể nói được rõ ràng.
Xung quanh, một đám quỷ sai đều nghiêm túc, khẩn trương mà kỳ vọng, dường như mọi người đều đang học cách đứng trước mặt vị tuần kiểm thích trang bức kia, đứng càng thẳng tắp càng tốt, rất có phong độ.
Vào thời điểm chưa có cơ chế khoa cử, có một thời gian ngắn vẫn là để cử người tố quan nhập sĩ, rất nhiều phương thức đa dạng, thậm chí nếu như bạn đứng bên ngoài đình hóng gió, để một đầu tóc dài phiêu dật, thượng vị giả cảm thấy bề ngoài của bạn rất không tồi, nói không chưng sẽ trực tiếp cho bạn nhập sĩ.
Châu Trạch lại tiếp tục giới thiệu cho lão Trương.
Giống hệt như trong một đám nhân sĩ cấp cao.
Lẫn vào hai tên nhà quê từ trong núi lớn đi ra, lần đầu tiên vào thành phố, nhìn gì cảm thấy mới lạ.
Tuần kiểm áo lam giơ tay lên.
- Hàng!
Liên hoa bắt đầu tiêu tán.
Thân hình mọi người cũng đang từ từ rơi xuống.
Châu Trạch phát hiện đám người mình đã cách đường hoàng tuyền rất xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận