Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1734: Điếc? (2)

Luật sư An khoác vai lão đạo nghiêng đầu nhìn về phía Châu Trạch.
Anh ta đang chờ đợi câu trả lời.
- Ở trên đó.
- Lão Trương bị thương sao?
Châu Trạch lắc đầu một cái.
- Thành tiên rồi.
Lão đạo mở miệng nói.
- Ồ, này, tôi nên vui mừng thay lão Trương không phải sao, người ta nói, trong mộ tổ tiên nhà mình bốc khói xanh* mới có thể khiến cho đời sau xuất hiện được một trạng nguyên đấy.
(*quan niệm là điềm lành, gặp may mắn)
- Trương lão đầu thật sự phải bỏ ra chút thời gian về xem thử mộ tổ tiên nhà họ Trương bọn họ một chút, xem thử có còn tốt hay không, đây là trực tiếp thành tiên rồi đó, không phải mộ tổ tiên sẽ trực tiếp bùng nổ như núi lửa sao.
Nói xong những lời này.
Luật sư An cắn môi một cái.
Hiển nhiên.
Đối với chuyện này.
Anh ta cũng rất áy náy.
- Ông chủ, những người khác đều ở trong khách sạn cả, chúng ta trở về đi thôi, tôi tắm rửa giúp anh.
- Được.
Đúng thật là Châu Trạch muốn tắm lắm rồi, ở trong bệnh viện này, chỉ có thể làm ướt khăn lông sau đó lau người một chút, hơn nữa, còn phải duy trì sự cẩn thận từng li từng tí trong bất kì thời khắc nào.
Hiện tại.
Có lẽ thực sự không có chuyện gì có thể sánh được với việc nằm ở trong bồn tắm nhắm hai mắt hưởng thụ dịch vụ xoa bóp của người hầu gái nhà mình nữa rồi.
Rất nhiều suy nghĩ, cần phải gạt sang một bên, tách rời chúng đi.
Bốn người rời khỏi tòa nhà bệnh viện,
Châu Trạch ngồi vào vị trí ghế sau của xe, ngay sau đó, lão đạo kéo mở cửa ghế sau của xe, cũng đi theo vào ngồi cùng.
Chuyện này khiến cho Oanh Oanh – người đang muốn đi theo sau ngồi ở cạnh ông chủ - sửng sốt một phen, nhưng cũng không nói gì, vãn đi tới vị trí ghế phó lái mà ngồi.
- Lão An.
- Sao vậy, ông chủ.
Luật sư An vừa thắt dây an toàn vừa quay đầu lại hỏi.
- Ngày mai anh quay lại bệnh viện này một chuyến, làm thủ tục xuất viện.
- Chuyện này, đi thì đi thôi, làm chuyện này có tác dụng gì chứ.
- Khi nằm viện, bên trong còn sót lại không ít tiền.
- Đã hiểu, ông chủ, buổi tối tôi sẽ quay lại.
Khởi động xe, nửa giờ sau, mọi người trở lại bên dưới khách sạn nổi tiếng trên mạng lúc ban đầu.
Ông chủ Châu cảm thấy có chút hoảng hốt, dường như, ban đầu còn muốn đi du lịch một chuyến, mà kì nghỉ phép lần này, cũng chỉ vừa mới bắt đầu, sau đó đã rơi vào vấn đề sự xuất hiện của Bồ tát.
Thang máy đến, Oanh Oanh cùng luật sư An đi ra ngoài trước.
- Ông chủ, tôi đi chuẩn bị nước cho anh trước.
- Tôi đi trước gọi bọn họ một chút.
Ngược lại thì Châu Trạch cùng lão đạo đều không gấp ra khỏi thang máy, trong khoảnh khắc cửa thang máy sắp tự động đóng lại, Châu Trạch đưa tay ngăn lại.
Anh nhìn về phía lão đạo, hơi nghi hoặc một chút nói:
- Không trở về?
Cũng đã đến nơi này rồi, còn không thả lão đạo thực sự ra?
Trên thực tế, nếu không phải là ông chủ Châu biết rõ, hiện tại đời cuối cùng đã không còn trói buộc gì, là kẻ mà anh và Doanh câu không cách nào thực sự khống chế được mà nói, thì anh thật sự muốn dùng phương thức thô bạo để cho lão đạo quay về.
Dù sao.
So với vị Phủ Quân đời cuối cùng – kẻ có chút vui buồn thất thường một lúc oai hùng anh dũng một hồi lại căng thẳng lãi nhãi này.
Ông chủ Châu thật sự là không có chút tình cảm gì.
Lão đạo nhìn Châu Trạch một cái.
Nói:
- Lại nhắc.
Nói xong.
Lão đạo đi ra khỏi thang máy.
- Ít nhất phải để cho chúng tôi từ biệt chứ?
- Tôi nắm chắc.
- Ông chủ, nơi này, gian phòng này.
Luật sư An đã đứng ở cửa gọi.
Ngay sau đó.
Chờ sau khi Châu Trạch cùng lão đạo đi vào.
Trước tiên, luật sư An dời cái ghế đặt ở vị trí chủ tọa cho Châu Trạch, kết quả, cái ghế vừa đặt xuống, lão đạo đã lập tức ngồi xuống.
- Ầy…
Luật sư An khẽ cau mày, cũng không nói gì, chỉ coi như lão đạo mệt mỏi, dọc theo cả đường đi, hình như lão đạo cũng không nói một lời nào, đoán chừng là bị dọa sợ rồi đi.
Hoặc giả là, bị ông chủ dùng để vận công phát điện nên đến bực bội rồi.
Chi vượt quá thu rồi sao?
- Ông chủ, anh ngồi ở đây đi.
Luật sư An lại dời một cái ghế tới.
Hứa Thanh Lãng, thằng bé trai, Bạch Hồ, vân vân, tất cả mọi người đều đang ở đây.
Trương lão đầu ngồi ở vị trí trong góc nhất, trong tay cầm một chai rượu trắng, tự nhiên mà uống, không trách được vừa vào căn phòng này thì đã ngửi được mùi rượu nồng nặc rồi.
Hẳn là trước đó ông ta đã nhận được tin tức từ luật sư An, biết được kết cục của lão Trương rồi.
- Đến đây nào, bất kể như thế nào, đại kiếp lần này của chúng ta coi như đã qua rồi, chúng ta cùng nhau cạn một cốc, vì chiến hữu đã rời đi, vì sự khải hoàn của ông chủ!
Luật sư An từ căn phòng trong tủ lạnh nhỏ lấy ra một chai lên cấp bậc rượu vang.
Anh ta không có nghiên cứu gì với cà phê.
Nhưng đối với rượu vang, lại có thưởng thức cực cao.
Lấy ly ra, rót riêng một ly cho ông chủ trước.
Trong lúc luật sư An chuẩn bị đưa ly rượu này sang cho ông chủ, để cho ông chủ nói ra vài lời trước.
Thì lão đạo lại tự nhiên mà cầm lấy ly rượu kia trước.
Giống như trâu gặm mẫu đơn mà uống một ngụm lớn.
- Chuyện này…
Lúc này, luật sư An đá nhẹ một cước vào mông của lão đạo.
Cười mắng:
- Lão già hồ đồ nhà ông, có ánh mắt hay không vậy chứ, ông chủ vẫn còn chưa uống đâu!
Ở trên người lão đạo là chuyện đầu tư lâu dài, mà ông chủ, hiện tại chính là người có tiếng nói, có câu nói.
Ở Lão đạo trên người là lâu dài đầu tư, mà ông chủ, chính là dưới mắt người nói chuyện, có câu nói, thẩm phán cũng không bằng quản lý hiện tại.
Lúc ông chủ không có ở đây, thì thiểm lão đạo.
Lúc ông chủ và lão đạo đều có ở đây, chắc chắn là ông chủ là trên hết.
Chút cân nhắc này, luật sư An vẫn phải có.
Lão đạo khẽ cau mày, vẫn như cũ bưng ly rượu.
Khóe miệng Châu Trạch lộ ra một tia độ cong.
- Ba!
Luật sư An vỗ một tát lên trên đầu của lão đạo.
Đưa tay níu lấy lỗ tai của lão đạo.
Kề sát môi qua.
Nghi ngờ nói:
- Điếc rồi?

Lão đạo lặng lẽ đặt ly rượu xuống.
Luật sư An lại lập tức rót một ly khác cho Châu Trạch.
Châu Trạch nâng ly rượu lên.
Thành thật mà nói.
Vào lúc này, anh không có bao nhiêu hứng thú để trò chuyện hay kể lại, anh hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, chỉ có thể nói đại khái vài lời xoa dịu lòng quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận