Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 484: Doanh câu ăn quá no

Đột nhiên ông chủ Châu cảm thấy rất bị thương.
Sai sót trong lời nói của mình lại có thể bị bé gái này trực tiếp phân bua ra.
Có lẽ là vì Châu Trạch còn chưa có con ruột, đối với việc phải làm sao dạy dỗ cùng với "dụ dỗ" trẻ con, anh không có kinh nghiệm gì.
Lại thêm đời trước Châu Trạch làm bác sĩ, quen làm việc trên bàn giải phẫu, cho dù bệnh nhân là nam hay nữ, lớn hay nhỏ, sau khi gây mê anh đều có thể tùy tiện cầm đao giải phẫu lăn qua lăn lại, người phía dưới rất an tĩnh, cũng rất nghe lời.
Nếu Vương Kha ở chỗ này, có lẽ dựa vào chuyên ngành và khẩu độn thuật của anh ta.
Sẽ thuyết phục bé gái thành công.
Dù sao thì, tuy rằng thân thế và cuộc sống của Vương Kha khá bấp bênh.
Nhưng khả năng nhìn thấu và nghiên cứu lòng người của anh ta rất đáng sợ, chỉ cần nhìn quỷ sai thục nữ như tiểu loli cũng sinh ra tình cảm không minh bạch với anh ta.
Đủ để có thể thấy được lốm đốm!
- Cái kia… Thắng Nam à, cháu nghe lầm rồi.
- Lúc trước không phải chú nói mẹ, mà là nữ Nhật Bản.
- Cũng không phải, đám nhóc trong cô nhi viện bọn chú quen gọi dì chịu trách nhiệm chăm sóc bọn chú là 'mẹ'.
Lời giải thích của Châu Trạch có vẻ trắng bệch và vô lực.
Chu Thắng Nam và nhóm bé gái lệ quỷ kia đã trực tiếp áp về phía Châu Trạch.
Châu Trạch phát hiện, bản thân mình hoàn toàn là làm việc không công, bởi vì chính mình chẳng khác gì đã hấp dẫn, kéo lửa giận của đám bé gái Chu Thắng Nam này lên trên người mình.
Hiện tại, các cô bé không tiếp tục đi tới lầu ký túc xá kia nữa, tất cả đều đánh về phía bản thân mình.
Cuối cùng, vẫn phải đánh.
Ông chủ Châu hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra.
Thật ra, anh cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Đám nhóc này không nghe lời, thích làm bậy, hơn phân nửa là đầu óc có vấn đề.
Đánh một trận là được rồi.
Hai tay vuông góc đặt hai bên thân thể, móng tay Châu Trạch dài ra, dài như hai lưỡi hái.
Cổ Châu Trạch hơi nghiêng, chuẩn bị kỹ càng.
- Chú bác sĩ, chú thực sự rất đáng chết đâu.
Giọng nói trẻ con của Chu Thắng Nam truyền đến.
Chung quanh trên trăm lệ quỷ cùng đánh về phía Châu Trạch, nếu lúc này có người vừa vặn đi ngang qua bên cạnh thao trường, có thể người ấy sẽ cho rằng trong thao trường có gió nổi lên, hơn nữa còn là gió to, thổi tới lá cây rung động xào xạc.
- Cà phê!
Hai tay Châu Trạch căng ra.
Từng luồng khói mù màu đen bay từ dưới đất lên, trực tiếp quấn chặt lấy hơn mười lệ quỷ phụ cận.
Không nán lại chút nào.
Tiếp theo chính là:
- Báo chí!
- Rầm! ! ! ! ! ! ! !
Hơn mười đầu lệ quỷ trực tiếp bị chôn vùi.
Nhưng lệ quỷ bị chôn vùi lại bắt đầu ngưng tụ ở một hướng khác.
Một màn này không khiến Châu Trạch cảm thấy kỳ quái chút nào, những lệ quỷ này không phải lệ quỷ tầm thường, thậm chí có thể nói chúng nó là khôi lỗi do chấp niệm sanh ra.
Chỉ cần chấp niệm còn đang tồn tại.
Chỉ cần Chu Thắng Nam còn đang tồn tại.
Các cô bé sẽ bất diệt!
Chu Thắng Nam như máy phát xạ sóng điện từ.
Cũng bởi vậy, Châu Trạch vừa chiến đấu vừa di động, anh đang tìm góc độ, tìm cơ hội thích hợp.
Chuyện cho tới bây giờ, tới bước này, ông chủ Châu đã không cảm thấy lo lắng hay ái ngại như lúc ban đầu.
Đúng là Chu Thắng Nam đáng thương cảm thật.
Nhưng nếu cô bé chết rồi.
Mới là kết thúc tốt nhất cho chuyện này.
Về phần lương tâm của mình có cảm thấy tội lỗi thiếu nợ không.
Chuyện này tạm thời không cần suy xét.
Chu Thắng Nam cũng đang ngó chừng Châu Trạch, dường như cô bé biết Châu Trạch muốn làm gì, cô bé cũng đang không ngừng di động, tận lực để bản thân mình duy trì khoảng cách an toàn với Châu Trạch.
- Răng rắc! Răng rắc!
Hai lệ quỷ bị Châu Trạch dùng móng tay chặt đứt, ngay sau đó, anh bắt đầu gia tốc, xé xác đám lệ quỷ cản đường, xông thẳng về phía Chu Thắng Nam.
Thậm chí.
Vào lúc này.
Châu Trạch đã làm xong chuẩn bị tâm lý.
Cho dù lần trước, khi đầu móng tay đứt rời mang tới thống khổ vô cùng lớn.
Nhưng lúc này, chỉ có một biện pháp có thể giúp anh có cơ hội nhanh chóng giải quyết Chu Thắng Nam.
Đó chính là.
Thêm đường.
Thành thật mà nói, ông chủ Châu sợ đau, tay đứt ruột xót, hơn nữa móng tay của anh lại liên quan tới chính linh hồn của anh. Cảm giác đau đớn lần trước tới bây giờ Châu Trạch còn nhớ kỹ, nhưng so với đau đớn, việc mở phong ấn khiến tánh mạng của mình bước vào thời gian đếm ngược, Châu Trạch sẽ không chút do dự lựa chọn phương án thứ nhất.
Chỉ có điều, trước mặt Chu Thắng Nam vẫn còn mười bé gái lệ quỷ bảo hộ, một tấc cũng không rời, dường như các cô bé cũng biết Châu Trạch vốn định làm gì.
Móng trên hai tay Châu Trạch trực tiếp đâm vào lòng đất, trong lúc nhất thời, sau lưng anh xuất hiện từng màn sáng màu đen.
Đám bé gái truy kích phía sau bị ngăn lại.
Thừa cơ hội này.
Châu Trạch xông về Chu Thắng Nam.
- Chú bác sĩ... ...
Chu Thắng Nam mở hai tay của mình ra.
Lộ ra hai cánh tay.
Trên hai cánh tay còn vết tích bị hành hạ.
Mà châm trong tay cô bé còn do Châu Trạch phẫu thuật lấy ra giúp.
Cùng lúc đó.
Tất cả bé gái lệ quỷ cùng giơ hai cánh tay của mình lên.
Châu Trạch có chút không rõ ràng cho lắm, nhưng anh không dừng việc chạy nước rút.
Mười bé gái lệ quỷ, anh tin tưởng mình có thể một kích xuyên thủng.
- Đau lắm, chú bác sĩ, mỗi lần bà nội đâm châm vào, thật sự rất đau.
Giọt giọt nước mắt lăn từ khóe mắt Chu Thắng Nam, rơi xuống.
Giọt giọt huyết lệ chảy từ trên người bé gái xuống dưới.
Tình cảnh chung quanh.
Đột nhiên biến đổi!
Đám bé gái bắt đầu ngâm xướng, bắt đầu khóc, bắt đầu lắc lư, như một ao nước vốn bình lặng, bị ném vào một tảng đá lớn, nhấc lên từng cơn sóng gợn.
Tầm mắt của Châu Trạch lại bắt đầu trở nên mơ hồ.
Phảng phất như bốn phía là vô số hình ảnh đang không ngừng lưu chuyển và biến mất.
Lại là ảo cảnh sao?
Ảo cảnh.
Không có tác dụng gì với lão tử!
Vậy mà.
Rất nhanh Châu Trạch liền phát hiện.
Đây không chỉ là ảo cảnh.
- Hí... ... ...
Cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến.
Thân thể đang chạy nước rút của Châu Trạch lảo đảo một cái.
Cảm giác đau nhức này như bệnh viêm ruột thừa cấp tính phát tác, giống như có người cầm châm không ngừng chọc vào bụng mình.
Với tư cách đã từng là bác sĩ, hiển nhiên Châu Trạch vô cùng quen thuộc tình cảnh này.
Mẹ nó.
Tên khốn Từ Nhạc này còn chưa cắt ruột thừa sao?
- Hí... ...
Lại là một luồng đau đớn ray rức truyền đến.
Lần này.
Truyền tới từ vị trí đầu gối của chính mình.
Thân thể Châu Trạch lay động một trận, nhưng vẫn đang miễn cưỡng duy trì sự cân đối thân thể của chính mình.
- Hí... ...
- Hí... ...
Từng đợt kịch liệt đau đớn như kim đâm truyền đến từ các vị trí trên cơ thể.
Nhưng Châu Trạch không nhìn thấy có thứ gì đó thật sự đâm vào thân thể của chính mình, nhưng loại đau đớn này lại rõ ràng như vậy, thậm chí, cảm giác đau đớn này không thua gì cảm giác thống khổ khi móng của bản thân mình bắn ra ngoài.
Là linh hồn.
Là đau đớn đến từ linh hồn!
Châu Trạch hiểu được, đám lệ quỷ này đang tiến hành “đồng cảm thân thể” dưới sự ảnh hưởng của Chu Thắng Nam.
"CMN!"
Rốt cục, cảm giác đau đớn truyền tới từ vị trí mắt cá chân ở hai chân khiến Châu Trạch triệt để không khống chế được thân thể của mình, khi tới vị trí cách Chu Thắng Nam không tới mười mét, anh ngã xuống.
Nhưng Châu Trạch vừa ngã xuống đất cũng không lựa chọn buông tha, trái lại anh nhanh chóng ngấc đầu lên, giơ mười ngón tay của mình lên nhắm thẳng về phía Chu Thắng Nam.
- Răng rắc... ... ...
Như dòng điện lan khắp toàn thân.
Cuối cùng nặng nề mà đánh vào đầu mười ngón tay của mình.
Châu Trạch chỉ cảm thấy bỗng nhiên mười ngón tay của chính mình tê dại một trận.
Như có một Dung ma ma đang cầm ngân châm đâm thẳng vào đầu ngón tay của mình, còn hỏi mình "sướng hay không"?
Mười ngón tay uốn lượn theo bản năng.
Châu Trạch "thêm đường", nhưng vẫn không thể nào thêm ra.
Mà phía sau anh, đám lệ quỷ vốn đang bị ngăn cản lập tức chen chúc mà đến, vây quanh Châu Trạch bắt đầu xoay tròn.
Chu Thắng Nam trốn ở phía sau đám lệ quỷ.
Lặng lẽ nhìn Châu Trạch.
- Chú bác sĩ chú, nỗi thống khổ của cháu chú có thể hiểu được không?
Hai mắt Châu Trạch hiện lên một lớp màng đỏ.
Đây không phải phẫn nộ, cũng không phải không cam lòng.
Mà là "đau" thật sự tạo ra.
Thật ra, cảm giác đau đớn là cảm giác có thể kích thích trung khu thần kinh của con người nhất, cũng có thể dễ tạo thành tâm tình chập chờn kịch liệt nhất, sở dĩ nhiều người lựa chọn dùng thuốc an thần để cảm nhận được loại khoái cảm kia như vậy.
Là vì.
Bọn họ sợ đau.
Loại đau đớn như kim đâm này càng không ngừng kích thích linh hồn của Châu Trạch, khiến Châu Trạch sinh ra cảm giác điên cuồng và ý niệm như bệnh tâm thần.
Mặc kệ mày có phải là cô gái đáng yêu hay không.
Mặc kệ mày có thân thế đáng thương biết bao nhiêu.
Mày dám dằn vặt lão tử như vậy.
Lão tử sẽ giết mày!
Bút máy chảy xuống từ miệng túi, rơi vào lòng bàn tay Châu Trạch.
- Ngu ngốc.
Chu Thắng Nam sửng sốt một chút.
Mặc dù cô bé nhỏ tuổi.
Nhưng cô bé biết.
Đây là một từ dùng để mắng người.
Bà nội của cô bé thường xuyên dùng từ “ngu ngốc” này để mắng mẹ cô bé, mắng mẹ cô bé không thể sinh con trai, cũng không thể sinh con nữa.
Mẹ cô bé cũng thường xuyên dùng từ “ngu ngốc” này để mắng cô bé, mắng cô bé vì sao không phải con trai.
Có chút thất vọng.
Cũng có chút thổn thức.
Thì ra.
Những người lớn đều giống nhau.
Chú bác sĩ thoạt nhìn áo mũ chỉnh tề.
Cho dù là bề ngoài hay là linh hồn bên trong thân thể chú, hai loại dáng dấp này đều rất "anh tuấn".
Thực ra chú và bà của mình, mẹ của mình.
Không khác nhau gì cả.
Chu Thắng Nam nhìn khắp bốn phía.
Cô bé bắt đầu nghi ngờ, trong lòng cũng sinh ra một luồng xung động:
- Nếu người lớn đều hư hỏng như vậy... ... vì sao tất cả không chết hết đi?
- Bỏ niêm phong!
Hai mắt Châu Trạch nhắm nghiền.
Lúc này.
Anh không còn cách nào khác nữa.
Lập tức chết.
Hay là đợi lát nữa chết.
Đoán chừng phần lớn người đều sẽ chọn sống lâu thêm một chút, cho dù chỉ là kéo dài hơi tàn.
- Hí... ...
Cảm giác đau đớn lần thứ hai kéo tới, lần này nó tới từ trong lòng mình.
Châu Trạch mạnh mẽ mở mắt ra.
Anh phát hiện, vậy mà vị kia lại có thể không có động tĩnh?
Đúng vậy.
Trước đây khi gặp phải chuyện gì, vị kia sẽ lập tức bắt đầu "tất tất" đứng lên, lần này, anh ta lại an tĩnh tới thần kỳ.
Nhưng mẹ nó, anh ta làm vậy không phải bịp mình sao?
- Này, này! Anh ở đâu? Anh ở đâu?
Trong lòng Châu Trạch hô lên.
Không có hồi âm.
Một lát sau, mới có một giọng nói cực kỳ lười biếng truyền đến từ đáy lòng:
- Ừm... ... ...
Ừm?
Ừm cái cmm à?
- Phong ấn đã được giải trừ, anh có thể phá vỡ phong ấn đi ra.
- Chống đỡ... ... ...
- ... ... - Châu Trạch.
- Tiêu thực... ... ...
Giọng nói của đối phương mang theo thỏa mãn và bại hoại.
Dường như vì lần trước nuốt hư ảnh Giải Trãi.
Anh ta còn đang trong quá trình tiêu hóa, không cách nào hoàn toàn thức tỉnh.
- Tôi sắp chết rồi. - Châu Trạch nói.
- Anh... ... có thể... ... trốn... ... cô bé... ... không bắt được... ... anh... ...
Châu Trạch ngẩng đầu nhìn về phía Chu Thắng Nam, rõ ràng bé gái này đã điên rồi, nhất là sau khi bản thân mình kích thích, cô bé đã chuyển hết oán khí và căm hận lên người lớn.
Nếu chính mình không ngăn cản cô bé hoặc trực tiếp đột phá vòng vây rời khỏi đây.
Phỏng chừng cô bé cũng không ngăn được mình.
Nhưng nhất định sẽ lập tức bắt đầu màn đại khai sát giới!
- Hiện tại tôi là quỷ sai, nếu Thông Thành xảy ra chuyện, sẽ có tuần kiểm đi lên hỏi tội tôi.
- Không sao... ... đợi sau chuyện này... ... tôi có thể... ... giúp anh... ... giết... ... tuần kiểm... ...
- Ngủ... ...
- Ngon... ...
- ... ... - Châu Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận