Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1398: Chém Diêm La! (lục) (2)

Có chút giống như cục trưởng cục cảnh sát ở thành phố phát triển nhất trong cả nước, địa vị cùng với tiền đồ tương lai của vị này, đều rất rõ ràng.
Hai vị này phán quan đai vàng, coi như là bước vào tầng lớp có phẩm cấp, nhưng nói thật, bọn họ thuộc về một vị trí rất lúng túng, người bên dưới nhìn bạn thì thấy phong quang, nhưng ở bên trên cũng không xem bạn là chuyện quan trọng gì.
Hai người đều xuất thân tiến sĩ cuối triều đại nhà Thanh.
Một người vận may không tốt lắm.
Nhiễm bệnh truyền nhiễm ở bên ngoài nên chết trên đường đi.
Người còn lại thì biên soạn sách ở Hàn Lâm Viện, vốn là một người xuất thân trong sạch cao quý, dù sao Hàn Lâm Viện cũng là một nơi tốt để rèn luyện trình độ, nhưng sau khi biên soạn sách được vài năm, cũng bệnh chết.
Vận mệnh tương tự, khiến cho hai người lại trở thành bạn tốt ở địa ngục, lúc không có chuyện gì, rất thích ước hẹn ở nơi này uống rượu một chút, tán gẫu một chút.
Hai người, khi còn ở trong quan trường ở dương gian, đều chưa gây dựng được thành tựu gì hoặc là bị bỏ lỡ, ở âm ti, thật ra thì cũng ngang ngửa nhau, so sánh trên quyền lực thực tế, có lẽ còn không bằng những vị đai đỏ trong những nơi quan trọng nữa là.
Thông thường trạng thái đi làm đều là, một ly trà một điếu thuốc, một phần báo cáo xem cả một ngày.
Ngược lại thì khi tụ chung lại với nhau, ngâm thơ đối câu, phù hợp với bọn họ trên phương diện đời sống tinh thần hơn.
Mấy chục năm qua, thực sự hai người đều đã viết được rất nhiều rất nhiều thơ, nhưng đều giống như Càn Long – tiên hoàng khi bọn họ còn ở dương gian, hận mỗi ngày không thể viết được một quyển, nhưng lưu truyền tới nay, nhưng có thể trở thành kiệt tác… lại không có một tác phẩm nào.
Nhưng hai người này lại tiếp tục làm không biết mệt mỏi.
Rượu xuống bụng.
Rõ ràng không say lòng người.
Nhưng phải diễn ra cảm giác bản thân đã say.
Ngẩng đầu lên.
Híp mắt.
Nhìn huyết nguyệt ở trên bầu trời.
- Vầng trăng trên địa ngục này, chính là không đẹp bằng vầng trăng ở dương gian, trăm ngàn năm qua, vẫn chỉ có một dáng vẻ như vậy.
- Sẽ không biến thành cong, cũng sẽ không tàn, cũng sẽ không tối đi, cũng sẽ không biến thành hình tròn.
- Anh nói như vậy là sai rồi, rõ ràng là đã nhỏ đi một vòng, không lớn như lúc trước, cũng không sáng như lúc trước.
Một năm rưỡi trước.
Một người đã tới địa ngục.
Gọi huyết nguyệt từ trên trời xuống.
Đập về phía thành trì của Tống Đế Vương.
Hai vị phán quan nhìn nhau, đồng thời cười ha ha.
Bởi vậy, bây giờ, khi đụng phải một vài đồng nghiệp ở thành của Tống Đế Vương Dư, mỗi lần bọn họ nhìn lên huyết nguyệt đang treo trên bầu trời, cũng đều hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đương nhiên.
Cùng với mối hận.
Còn kèm theo là dự sợ hãi khó mà miêu tả được.
Dù sao.
Trên cái thế giới này, người vẫn nhiều như cá diếc sang sông, nhưng thực sự không có bao nhiêu người có tư cách bị vầng trăng sáng đập tới như vậy.
Hai người cười đủ rồi.
Rối rít lấy ra giấy và bút mực, chuẩn bị làm thơ.
Về phần làm thơ về chuyện gì, không cần quan trọng gì cả, qua nhiều năm như vậy, bất luận lấy thứ gì làm đề thơ, nên làm cũng đều đã làm cả rồi, bây giờ đơn giản chính tự bản thân phát huy mà thôi.
Chẳng qua là.
Vào đúng lúc này.
Một người đang cầm bút lông lên bỗng nhiên lại chỉ về hướng vị trí đường mòn trên sườn núi.
Nói:
- Ha, ở đâu ra mà còn có kẻ một mình ngắm trăng vậy.
Người bạn cũng nhìn theo phương hướng anh ta chỉ.
Âm Sơn rất cao, nhưng bọn họ tai thính mắt tinh, thân là phán quan, cho dù là có không được thời, nhưng một chút bản lĩnh tối thiểu thì vẫn phải có.
Dù là cách thật xa.
Cũng có thể nhìn rõ.
Trên đường mòn.
Một người đàn ông trên người mặc trang phục thịnh hành ở dương gian đang đứng ở đằng kia.
Ngẩng đầu ngắm trăng sáng.
- Anh ta còn nhìn đến mức cực kì nghiêm túc.
- Đúng vậy, cũng nhìn đến rất say mê.
Tòa cung điện trên Âm Sơn này, bởi vì không có chủ nhân rõ ràng, đương nhiên cũng không có người tới nơi này canh giữ.
Nhưng bởi vì nguyên nhân rất gần Hoàng Tuyền Lộ, nơi đây lại là còn là đoạn cuối của Hoàng Tuyền Lộ, cho nên trong một nơi canh gác ở nơi này, bên trong có trên ngàn quỷ sai, trên trăm bộ đầu.
Trông coi Hoàng Tuyền Lộ, đồng thời, cũng nhân tiện phụ trách phòng thủ ở dưới chân Âm Sơn.
Những kẻ tầm thường muốn lén lút tới đây tự nhiên là chuyện không thể nào, ít nhất, cũng phải là phán quan, hoặc là một vài tuần sứ mà bản thân đã có mặt mũi sẵn, muốn vào đây để quen biết một vài đại nhân vật thì cũng có thể đi vào được.
- Có chút lạ mặt nha.
- Quả thật là chưa từng gặp.
Địa ngục rất lớn, chủ thành của âm ti được tính là một, nhưng bên dưới còn có mười thành như vậy, tuy nói hiện tại chỉ còn lại chín thành mà thôi.
Phải biết, bởi vì tính cách mọi người khác nhau, có lúc đám phán quan thủ hạ của cùng một vị Diêm La còn có khả năng không quen biết với nhau, chớ nói chi là những phán quan của những điện Diêm La khác.
Cho nên.
Không quen biết.
Cũng coi như bình thường.
- Anh ta đã ngắm rất lâu rồi.
- Đã qua một lúc rồi, mực tôi cũng đã mài xong rồi.
Hai người không chú ý nữa đến vị kia nữa, bắt đầu làm thơ.
Sau khi viết thơ xong.
Lại trao đổi bình phẩm với nhau.
Hai người phối hợp ăn ý, hai bên đều có thể chọc đến điểm sảng khoái của nhau.
Dưới một trận buôn bán trao đổi thổi phồng lẫn nhau.
Đều rất tận hứng.
Sau đó.
Một vị phán quan trong đó nhìn về phía vị trí sườn núi ở bên này.
- Nhìn đi, anh ta vẫn còn đứng ở đó kìa.
- Không phải chứ, vẫn còn đang ngắm trăng sao.
- Đây là xem đến ghiền rồi đi.
- Đúng vậy, cũng không biết là vầng trăng ở địa ngục này thì có gì hay mà xem, còn không bằng thử tìm cơ hội hoàn dương đi lên xem ánh trăng ở dương gian một phen.
- Này! ! ! ! ! ! ! !
Một vị phán quan trong đó cao giọng hét lên.
- Anh gọi anh ta làm gì?
- Thử gọi thôi, anh xem đi, anh ta nhìn về phía bên này của chúng ta rồi kìa, này! ! ! ! ! !
- Ha ha, gọi anh ta đi lên làm một ly?
- Chính là có ý đó, anh gọi đi.
- Này! ! ! ! !
- Anh có nhìn nữa thì vầng trăng cũng không lặn đâu, còn không bằng đi lên đây uống cùng chúng tôi một…
Tiếng hét đột ngột ngừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận