Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 307: Sư phụ thanh lý môn hộ

Trên con đường trải nhựa ở nông thôn, thiếu niên đeo cặp sách đạp xe đạp về nhà.
Thiếu niên mặc áo sơ mi màu xanh, bên dưới là quần jean, đầu húi cua, không có quá nhiều đồ trang trí rườm rà. Trong thời đại mà scene (1) rất lưu hành này, trông cậu ta có vẻ đơn giản vô cùng.
Nhưng thiếu niên lại rất đẹp, rất tinh xảo, trông có vài phần giống với vẻ đẹp của các nam diễn viên Hàn Quốc thời đại sau. Chỉ có điều khi đối mặt với máy quay, nam tài tử Hàn Quốc còn phải tô son điểm phấn, khiến mặt âm nhu của mình nổi bật lên. Mà thiếu niên này hoàn toàn không muốn làm như thế, đây vốn là bản thái của cậu ta.
Bên người lại có mấy chiếc xe đạp chạy tới. Dẫn đầu là một người tóc dài, giữ lại mái bằng rất khoa trương.
- Tiểu Hứa à, bóng lưng của cậu thật sự đẹp tới khiến người ta phải gào thét, còn đẹp hơn cả hoa khôi lớp chúng ta, ha ha ha ha!"
- Đúng vậy, mẹ nó, vốn tôi đang lái xe vui vẻ phía sau, kết quả vừa nhìn thấy bóng lưng cậu, phía dưới của tôi trực tiếp cứng ngắc, hiện tại không biết phải làm sao mới lái xe được đây.
- Đúng đúng đúng, phải để tiểu Hứa chịu trách nhiệm, để cậu ta “hạ nhiệt” giúp cậu.
- Đều nói tắt đèn rồi, phụ nữ nào chẳng giống nhau. Nhưng tiểu Hứa lại không cần tắt đèn, cũng không khác gì phụ nữ cả.
Người thiếu niên có tên tiểu Hứa tiếp tục đạp xe đạp của mình, chẳng quan tâm với lời của đám người chung quanh.
Cậu ta đã quen rồi.
Từ khi đi nhà trẻ đến hiện tại.
Cậu ta đã tập thành thói quen, cũng học được cách không nhìn, không để những con ruồi này ảnh hưởng đến tâm tình của mình.
Nhưng ngay lúc này, bên cạnh có một người cố ý quẹo đầu xe, mạnh mẽ ngăn cản xe của tiểu Hứa.
- Làm cái gì vậy? - Tiểu Hứa nhíu mày hỏi.
- Làm gì? Cậu đụng phải tôi, còn hỏi tôi làm gì à?
Nói xong, nam sinh kia thả xe, duỗi tay nắm lấy bả vai tiểu Hứa.
- Mẹ nó, trên người cậu còn có mùi thơm kia à? Chắc chắn cậu đã xịt nước hoa! Cậu nói xem, một người đàn ông đường đường, hết lần này tới lần khác lại khiến bản thân mình biến thành giống phụ nữ, thú vị lắm sao?
- Nếu cậu đã muốn làm một cô gái, tôi đây để cậu thể nghiệm một chút xem, cảm giác làm con gái là thế nào!"
Khiêu khích.
Thật ra chỉ vì tìm một lý do.
Thanh thiếu niên tuổi này không có quan niệm thiện ác quá rõ ràng. Không, nói đúng hơn là bọn họ còn chưa rõ lắm, hậu quả của việc mình đang làm là thế nào.
Cũng bởi vậy.
Bọn họ mới có thể càng thêm không kiêng nể gì cả.
Hơn nữa, dưới cái nhìn của bọn họ, thậm chí là dưới cái nhìn của đa số người, chuyện mình bắt nạt một nữ sinh bị truyền đi sẽ tạo thành tiếng xấu, nhưng bắt nạt một nam sinh lại không sao cả.
- Buông, cút!
- Ha, còn rất ngang ngược nữa!
Mấy nam sinh bắt đầu đánh nhau. Đương nhiên, là mấy người đánh một. Rất nhanh tiểu Hứa đã bị đè xuống đất. Tay của những nam sinh này bắt đầu không chút kiêng kỵ dạo chơi trên người cậu ta. Cậu ta cắn răng, lặng lẽ thừa nhận hết thảy.
Cũng may.
Ở cái tuổi này, người chân chính phát triển thành đồng tính cũng không nhiều. Những nam sinh này chỉ là sờ sờ cho đã tay, đùa giỡn một chút xong đều tự đạp xe đạp quay về.
Tiểu Hứa đứng lên, chỉnh sửa quần áo của mình một chút, nâng xe đạp của mình lên. Cậu ta rất bình tĩnh, cho dù bị bắt nạt sỉ nhục một chút cũng sẽ không làm loạn, đòi sống đòi chết. Đây là cuộc sống, cuộc sống của người bình thường.
- Lớn lên giống phụ nữ không phải là lỗi của cậu.
Một giọng nói già nua từ sau lưng truyền đến.
Thiếu niên sửng sốt một chút, quay đầu liếc qua, là một lão nông. Lão ta mang giày bộ đội, trên áo khoác ngoài còn có mấy mảnh vá rất rõ ràng.
Thiếu niên không để ý tới ông lão. Cậu ta lên xe, chuẩn bị về nhà.
- Cậu không muốn có năng lực tự bảo vệ mình sao? - Ông lão tiếp tục hỏi.
- Ông muốn dạy Giáng Long Thập Bát Chưởng cho tôi sao? - Thiếu niên quay đầu hỏi ngược một câu: - Ba mẹ tôi đang ở nhà chờ tôi về ăn cơm, tôi không có thời gian để ý tới ông.
Khi còn trẻ, khi bộ phim điện ảnh “Công Phu” của Châu Tinh Trì hot lên, bên trong có một số tiết mục ngắn và thẳng thắn được phổ biến rộng rãi.
Ông lão đứng tại chỗ.
Nhìn bóng lưng thiếu niên đạp xe chậm rãi rời đi.
Trầm ngâm nói:
- Ah, nếu cha mẹ cậu chết rồi hẳn cậu sẽ có thời gian để ý đến tôi nhỉ.
Ngày mai.
Thiếu niên đang đi học thì bị chú trong thôn kêu ra, nói cho cậu ta biết tin tức cha mẹ cậu ta đã chết đuối trong ao cá.
Cha mẹ thiếu niên có thể tính là thế hệ thông minh, nhất là ở nơi như nông thôn này, bọn họ có quyết đoán vay một khoản mua đất nuôi trồng thuỷ sản quy mô lớn, làm những chuyện mà không phải người bình thường nào cũng dám làm.
Nghe nói trong khi cha mẹ sửa sang lại ao cá, mẹ rơi xuống nước trước, mà cha kéo mẹ lại, cũng rơi xuống nước theo. Kỹ năng bơi lôi của hai người tốt như vậy, nhưng cứ chết đi một cách mơ mơ màng màng như thế.
Để lại một mình thiếu niên.
Ngơ ngơ ngác ngác bắt đầu lo liệu tang sự dưới sự trợ giúp của thân bằng và người trong thôn. Thiếu niên như một con rối gỗ, bị thao túng làm những chuyện mà một "hiếu tử" như cậu ta nên làm.
Dập đầu.
Đập bình.
Đáp lễ.
Đốt giấy để tang.
Chuyện đáng được ăn mừng duy nhất là, số tiền cha mẹ cậu ta vay, hai năm nay cũng đã trả được tương đối. Nhưng chuyện lúng túng là thuỷ sản nhà họ nuôi trồng, mới vừa tới thời điểm thu hoạch hồi vốn chuẩn bị kiếm tiền lợi nhuận, cha mẹ cậu ta lại xảy ra chuyện.
Con đường tương lai rốt cuộc nên đi như thế nào, thiếu niên không rõ ràng lắm.
Cậu ta cũng sẽ không ngờ tới.
Nhờ phúc của quốc gia.
Sau này bất động sản tăng lên, khiến cậu ta thu được tiền của phi nghĩa từ trên tời giáng xuống nhờ chính sách thu hồi di dời. Cha mẹ mình nỗ lực hơn nửa đời người, thật ra cũng đều là vì lưu lại một món tài sản phong phú không gì sánh được cho mình.
Hai mươi mấy căn hộ, cho dù không phải căn hộ ở thành phố lớn, khu tấc đất tấc vàng như Bắc Kinh, Thương Hải, Quảng Châu, nhưng đã đủ để gọi là một khoản tài sản to lớn.
Đương nhiên, chuyện tương lai nào ai có thể biết trước đâu?
Chí ít trong đêm khuya túc trực bên linh cữu kia.
Thiếu năm vẫn còn đang mê man. Đối với nhân sinh của mình, đối với tương lai của mình, đối với tất cả tất cả của mình sau này, cậu ta đều cảm thấy hơi không biết phải làm sao.
Sau đó.
Ông lão kia xuất hiện.
Lão ta vẫn mang giày bộ đội.
Vẫn đang mặc quần áo có mảnh vá.
Lão ta đi tới trước bàn thờ, dâng lên ba nén nhang.
Sau đó lão ta quay đầu lại.
Nhìn thiếu niên.
Hỏi:
- Tôi có cách để khiến cha mẹ cậu trở lại bên cạnh cậu, cậu có nguyện ý không?
Lần này.
Thiếu niên gật đầu.
Cho dù ông lão này là một tên lừa gạt, thích lừa dối, thậm chí là một người buôn lậu.
Thiếu niên vẫn sẽ gật đầu không chút do dự.
Người chết chìm là liều lĩnh. Cho dù bên cạnh có người cố ý xuống cứu, người chết chìm cũng sẽ không chút do dự gắt gao níu người đó lại, cho dù hành động này có liên lụy tới người cứu mình, khiến người đó phải chết đuối theo mình.
Cũng tuyệt không buông tay.
... ...
- Đêm đó, khi ta nhìn thấy ngươi, ta vốn muốn ngươi bị đầu hành thi kia cắn chết. Kết quả mạng ngươi lớn, lại có thể không chết.
Bóng đen vẫn đang tiếp tục nói.
Trong mắt Hứa Thanh Lãng vằn vện tia máu, hệt như một đầu dã thú đã phát điên.
Hứa Thanh Lãng luôn lấy tư thái bình tĩnh để đối đãi với mọi người. Ngày thường, việc cậu ta thường làm nhất chính là ăn xong lại đắp dưa chuột lên mặt, dưỡng da. Cho dù cậu ta có gặp phải chuyện gì, cũng sẽ cố ý bảo trì dáng vẻ phong tình vạn chủng của mình.
Nhưng vào lúc này.
Cậu ta gần như điên mất.
Thù hận đã hoàn toàn bao phủ cậu ta!
Bản thân mình.
Lại có thể gọi kẻ thù giết cha giết mẹ mình là sư phụ!
Hơn nữa những năm gần đây, mình vẫn cảm kích lão ta, nhớ lời lão ta nói, thậm chí mỗi ngày còn cầu phúc cho lão ta!
Hứa Thanh Lãng chỉ cảm thấy bản thân mình như một trò cười.
Một trò cười lớn.
- Thiên địa vô cực, huyền tâm chính pháp!
Hai tay kết ấn.
Niệm tụng khẩu quyết.
Trong lúc nhất thời.
Phong sinh thủy khởi.
Nhưng vào lúc này, tiếng tiêu đột nhiên đình trệ, một luồng khí lãng cuốn tới, Hứa Thanh Lãng trong thùng tắm chỉ cảm thấy nước quanh người mình trong nháy mắt hóa thành chất lỏng cực kỳ đậm đặc, bắt đầu chảy ngược vào tai mắt miệng mũi của cậu ta.
Giờ khắc này.
Cậu ta cảm thấy dường như mình không phải đang ở trong thùng tắm.
Mà là đang hãm sâu vào trong ao đầm đáng sợ.
- Lấy thứ ta dạy cho ngươi để đối phó với ta?
- Không nói đến chuyện ngươi vốn không thể học thành tài, cho dù ngươi có thể học tất cả những thứ ta dạy cho ngươi, nhưng ở trước mặt ta, ngươi lại tính là cái thá gì?
Hứa Thanh Lãng trong thùng tắm liều mạng giãy giụa, vẻ mặt hết sức thống khổ. Cậu ta vừa hóa giải thi độc xong, lúc này chính là lúc cậu ta đang suy yếu, huống chi cậu ta còn gặp phải loại tình huống này.
- Vì giúp đỡ chính đạo, trước đây vi sư đã trút xuống một phen tâm huyết trên thân thể ngươi.
- Nhưng ngươi chẳng những không kiên trì con đường tu luyện chính đạo, bây giờ lại còn tồn tại trong cùng một nhà với tà ma ngoại đạo.
- Nếu trước đây không dạy ngươi, vi sư còn có thể đi dạy người khác, ngươi lãng phí tài nguyên, phải xin lỗi chính đạo!
- Ngươi thẹn với vi sư.
- Hôm nay vi sư.
- Sẽ thanh lý môn hộ!
Giọng nói của bóng đen mang theo chút chậm chạp.
Lão ta như đang bịa một lý do cho mình.
Vừa nghĩ vừa nói.
Vừa làm chuyện mình muốn vừa mượn cớ.
Ở trước mặt lão ta, Hứa Thanh Lãng không phải cương thi. Có lẽ, vào đêm khuya lão ta khiến hành thi bị Châu Trạch giết chết tỉnh lại một lần nữa, cắn Hứa Thanh Lãng, mục đích của lão ta chính là khiến cậu ta biến thành cương thi, từ đó cũng có thể tạo thành một cái cớ thích hợp để ngày sau lão ta có thể giết Hứa Thanh Lãng.
Mà bây giờ, Hứa Thanh Lãng đã giải độc thành công, cậu ta lại biến thành một người bình thường.
Cho nên.
Bóng đen phải tìm kiếm cái cớ mới, để khiến mình có thể thoải mái giết Hứa Thanh Lãng.
Bởi vì lão ta thực sự rất muốn giết cậu ta, giết cái đồ đệ khiến lão ta cảm thấy thất vọng này.
Máu tươi bắt đầu tràn ra từ tai mắt mũi miệng Hứa Thanh Lãng, dần dần nhuộm đỏ cả thùng tắm, rất là thê thảm.
- Bịch!
Nhưng cũng đúng vào lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Deadpool đứng ở cửa.
Ánh mắt anh ta qua lại do dự trên người bóng đen.
Anh ta nhớ kỹ, trước khi đi Châu Trạch đã phân phó.
Thứ gì không nên xuất hiện thì không thể xuất hiện.
Anh ta đi về phía bóng đen.
Duỗi tay nắm lấy bóng đen.
Anh ta bắt được một tấm da người mỏng như cánh ve.
Sau đó.
Xé nát!
Nhưng lại ngay sau đó.
Một bóng đen mới xuất hiện ở sau lưng Deadpool.
Tay lão ta như trang giấy nhưng lại sắc bén không gì sánh được.
Trực tiếp xuyên thủng ngực lại Deadpool lồng, giơ lên cao.
Hai chân Deadpool cách mặt đất.
Lại không trực tiếp chết đi.
- Chớ nóng vội.
- Kế tiếp.
- Chính là ngươi.
- Ông!
Thân thể Deadpool bỗng nhiên lùi lại, không ngờ có thể trượt thuận theo cánh tay bóng đen. Anh ta không nhìn vết thương của mình càng lúc càng lớn, lần thứ hai đi tới trước mặt bóng đen.
Hé miệng.
Cắn!
Một tấm da người, giống hệt như một miếng bánh rán thật mỏng, bị cậu ta một ngụm nuốt vào.
Nhấm nuốt.
Nuốt.
Đối với rác rưởi.
Đây là phương thức xử lý trước sau như một của Deadpool.
Nhưng ngay sau đó.
Hai cánh tay từ trong bụng Deadpool xuyên ra ngoài.
Mà thứ vừa bị cắn nuốt vào trong bụng.
Cũng đang có ý đồ leo ra một lần nữa.
Giống hệt như một đứa trẻ sơ sinh mới được sinh ra.
Nghênh đón cuộc sống mới của mình.
- Rống!
Deadpool phát ra một tiếng rít gào, hai tay anh ta gắt gao ép xuống, muốn đưa vật kia về lại trong bụng mình.
Vậy mà.
Lực đạo của vật bên trong lại càng lúc càng lớn.
Hơn nữa.
Trong loại giằng co này.
Vết nứt trên người Deadpool cũng càng lúc càng lớn.
Hệt như một chiếc xe ngựa.
Sắp tan thành mảnh nhỏ...
(1) Văn hóa Scene là văn hóa của nhóm thanh thiếu niên xuất hiện ở Hoa Kỳ và Vương quốc Anh trong những năm đầu thập niên 2000. Văn hóa Scene trở nên phổ biến với thanh thiếu niên từ cuối những năm 2000 đến đầu những năm 2010.
Bạn cần đăng nhập để bình luận