Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 438: Thất tịch... kinh hãi!

- Ông chủ! ! ! Không tốt rồi! ! !
Lão đạo kêu khàn cả giọng, cực kỳ sợ hãi.
Ừm?
Bất kỳ một người đàn ông bình thường nào.
Cho dù là già hay trẻ.
Cho dù là cái kia có còn sử dụng được hay không.
Nhìn thấy một đống kia rơi trên mặt đất.
Ngay trước mặt mình.
Khó tránh khỏi khiến mình sinh ra cảm giác thỏ chết cáo thương.
Lão đạo giật mình, chỉ cảm thấy vật trong đũng quần mình như rơi vào hầm băng, co rút thành quả óc chó tràn ngập đường vân.
Nói thật.
Cho dù bỗng nhiên xuất hiện quỷ quái hay yêu quái gì đó.
Lão đạo cũng không đến mức bị hù thành bộ dạng này.
Châu Trạch lập tức chạy tới nhìn lướt qua vật trên đất kia, theo bản năng anh muốn liếm liếm bờ môi của mình.
Đây là động tác theo thói quen của ông chủ Châu khi gặp phải chuyện kinh ngạc.
Nhưng anh lại lập tức ngăn cản thói quen của chính mình.
Lấy điện thoại di động ra, Châu Trạch gọi điện thoại cho Trương Yến Phong.
Trong lúc nhất thời.
Cục cảnh sát Thông Thành rung động!
Bởi vì "dương vật" này.
Biểu thị hung thủ vụ án giết người bầm thây mười sáu năm trước.
Lần thứ hai xuất hiện!
Nếu như nói.
Bà già chết chỉ khiến bọn họ nghi ngờ, khó có thể khẳng định được.
Hiện tại lão đạo phát hiện “dương vật” này.
Lại chính thức biểu thị vị kia đã trở về.
... ...
- Anh ta đang gây hấn với chúng ta sao? - Luật sư An đứng bên cạnh Châu Trạch, nói.
Đúng vậy.
Lúc đầu anh ta đã lái xe gần quay về tới phòng đọc sách.
Nhưng anh ta nhận được điện thoại của Châu Trạch, sau đó anh ta lại phải lái xe vòng trở về.
Dù gì anh ta cũng đã lấy dịch hoa bỉ ngạn của Châu Trạch để ăn một bữa lẩu.
Anh ta xấu hổ không muốn trở mặt với ông chủ nhà mình vào lúc này.
Sau đó.
Luật sư An vội vã trở về ngay.
Mặt xạm lại.
Đối mặt với... dương vật kiêu ngạo nằm trên mặt đất.
- Tôi không biết. - Châu Trạch khẽ nhíu mày: - Nhưng tôi cảm thấy dường như anh ta đang thị uy.
Lão Trương vô cùng lo lắng mà bắt đầu phất tay chỉ đạo mọi người, các lãnh đạo và cảnh sát khác trong cục cũng bị điều phối tới đây, thậm chí thị cục phụ cận cũng sẽ lập tức phái lực lượng trợ giúp tới.
Tên sát nhân ma quỷ yên lặng mười sáu năm lại hiện thân lần nữa, nếu như bọn họ không thể mau chóng phá án và bắt giam tên giết người ấy, khiến tội ác bị phơi bày trước công lý, lại có đám truyền thông lên men, rất có thể sẽ biến thành "vụ án bầm thây hoặc vụ án Bạch Ngân" thứ hai.
Đứng trên góc độ của cảnh sát để suy xét, thử nghĩ xem sau này cho dù là ai tới tổng kết thập đại án chưa được giải quyết hoặc những vụ án khủng bố trong nước, nếu vụ án này nằm trên bảng tổng kết cũng đồng nghĩa với, chính bọn họ sẽ bị đóng đinh trên trục xỉ nhục theo vụ án.
- Triệu tập camera giám sát, đúng, tôi biết trên đường này không có camera giám sát, tôi muốn các người mau chóng tranh thủ thời gian điều tra mấy lối đi có camera giám sát ở khu vực phụ cận, tìm ra tất cả các xe cộ có khả năng lái vào đường này từ sáng tới giờ, sau đó lấy hết camera hành trình của bọn họ đưa tới trước mặt tôi.
Hung thủ tùy ý vứt túi rác, ngụy trang thành ném rác rưởi bình thường, hơn nữa hiện tại là ban ngày, rất có thể sẽ có camera hành trình vừa lúc ghi lại quá trình hung thủ vứt rác!
Không nên nói với tôi chuyện độ khó công việc lớn tới cỡ nào, tôi chỉ muốn kết quả, không nên oán hận, kẻ nào không thể hoàn thành nhiệm vụ tôi sẽ cho kẻ đó cuốn gói, đội cảnh sát hình sự không cần kẻ vô tích sự!
Cúp điện thoại.
Trương Yến Phong thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Châu Trạch có chút ngoài ý muốn nhìn nhìn lão Trương, bởi vì anh cảm thấy phương thức điều tra của lão Trương rất đặc biệt, nhưng dường như nó có thể tạo ra một số hiệu quả.
Nhờ vào việc những năm gần đây, số lượng người giả bị đụng ngày càng nhiều.
Cũng nhờ vào những điều luật liên quan tới vấn đề này quá thiếu thốn cùng với chấp pháp ba phải không chịu trách nhiệm.
Dẫn đến hiện tại camera hành trình đã có thể tính là nhãn hiệu của xe cộ.
Hiện tại Lão Trương lại có thể nghĩ đến việc dựa vào camera hành trình truy tìm hình ảnh hung thủ ném rác, thật đúng là ý nghĩ quái lạ.
Lão Trương cũng đi tới, hiện tại hô hấp của anh ta rất gấp gáp, cũng có chút vội vã, thậm chí anh ta còn vỗ vỗ vai của luật sư An, chỉ chỉ dương vật phía trước, hỏi:
- Cái này anh có biện pháp nào không?
Luật sư An trưng ra bộ dạng "đầu óc anh có bệnh" nhìn cảnh sát Trương.
Sau đó hỏi:
- Ý của anh là muốn tôi khiến dương vật kia chuyển động?
- Khiến nó nói cho anh biết, vào năm phút đồng hồ trước khi chết, rốt cuộc nó cứng mấy lần?
Lão Trương sửng sốt một chút.
- Xin lỗi, năng lực của tôi có hạn, không thể dựa vào một chiếc dương vật để đọc được tin tức hữu dụng hoặc làm nên chuyện gì, trừ phi anh cho tôi một thi thể nguyên vẹn.
- Chẳng qua anh có thể hỏi ông chủ thử xem, trước đây ông chủ là bác sĩ khoa ngoại, ngay từ đầu có thể ông chủ cũng được giao cho công việc cắt bao quy đầu.
- Anh có thể hỏi ông chủ xem phải làm thế nào mới có thể căn cứ kích cỡ dương vật để suy đoán ra chiều cao và thể trọng của một người.
- Cũng giống như dựa vào kích cỡ bàn chân để suy đoán vậy.
- Điều tra lúc trước có kết quả chưa? - Châu Trạch hỏi.
Đồng thời, Châu Trạch trực tiếp loại bỏ đề tài thảo luận đặc biệt do luật sư An nghĩ ra.
Trương Yến Phong lập tức gật đầu, lấy điện thoại di động ra, một số ghi lại đều được chụp vào điện thoại, anh ta lật lật rồi nói:
- Năm nay con trai bà già hơn bốn mươi, là một người đàn ông trung niên có khổ người khá to lớn, năm nay cháu trai bà già mới mười tuổi, hơn nữa hiện nay chúng tôi không phát hiện con trai bà ta có động cơ gây án, mà con trai bà ta cũng có chứng cớ vắng mặt rất tốt.
Dựa theo dự đoán của lão Trương lúc trước, nếu bà già đã nguyện ý chở người kia trên xe ba bánh của mình, hẳn đó là người rất thân cận với bà ấy, hơn nữa bọn họ còn cùng về nhà, như vậy xác suất rất lớn người đó là người thân của bà già.
Kết quả trong vòng quan hệ của bà ấy, tạm thời không phát hiện đối tượng phù hợp với điều kiện, chí ít, dựa theo tình hình hiện nay là như vậy.
Con trai của bà ấy không thể là hung thủ được.
Lão Trương lại đưa tay chỉ hai tòa nhà trọ cũ kỹ đặt song song trước mặt, nói: - Bởi vì lại phát hiện thi thể còn mới, đám cảnh sát chịu trách nhiệm thăm hỏi và điều tra nơi này trực tiếp bị điều xuống lấy và bảo vệ vật chứng, dẫn đến việc điều tra thăm hỏi nơi này chưa được hoàn thành.
- Chỉ có điều trong này có không ít người đã ở lại hơn mười sáu năm, đương nhiên, phần lớn đều là người già, cũng có một số khách trọ mới tới những năm gần đây, đa số người tới Thông Thành làm thuê thích tới nơi này ở, thành phần nhân viên cũng có chút phức tạp.
- Hiện tại lực lượng cảnh sát hữu hạn, tạm thời phải tập trung lực lượng điều tra từ khối thi thể mới tìm được, chỉ có thể tạm thời dừng việc điều tra tình huống cụ thể của hai lầu thuê cũ kỹ trước mắt.
Trong lúc phá án, thường thì chỉ khi không còn cách nào khác nữa mới áp dụng chiến thuật mò kim dưới đáy biển này.
Châu Trạch gật đầu, tỏ ra mình đã hiểu.
Nhưng không biết tại sao.
Ông chủ Châu lại đưa mắt nhìn về phía trên lầu trọ.
Anh luôn cảm thấy.
Hiện tại như có cặp mắt.
Đang ở phía trên kia nhìn chằm chằm bên này.
Giết bà già, bắt đầu kích thích cảnh sát hoài nghi vụ án mười sáu năm trước.
Sau đó lại thoải mái vứt xác ngay chỗ cũ, nơi phát hiện mảnh thi thể mười sáu năm trước.
Hơn nữa hung thủ còn ném ngay bộ vị này.
Phải chăng điều đó đại biểu cho một loại tư thái của anh ta?
Nếu như lúc này, mình là hung thủ.
Đoán chừng mình sẽ ở một nơi nào đó có thể nhìn rõ nơi này, trong tay cầm một ly cà phê, vừa cười một đám cảnh sát bị bản thân mình lo lắng xoay quanh vì một chiếc dương vật bản thân mình ném ra.
Vừa nhấp một ngụm cà phê?
- Lão An. - Châu Trạch hô lên.
- Ôi, ông chủ.
- Đi tới lầu trọ phía trước nhìn xem với tôi.
- Được, ông chủ.
... ...
- Ha ha.
Khe hở rèm cửa sổ bị kéo lại.
Phía dưới.
Đúng là có rất nhiều cảnh sát.
Một ông lão có mái tóc bạc trắng giơ bàn tay đang cầm ly trà ngâm cẩu kỷ lên.
Uống hai ngụm trà.
Lão ta đã già.
Hơn nữa chân cũng cà nhắc.
Tuy rằng lão ta vẫn kiên trì không dùng quải trượng, nhưng cho dù là đi bộ hay là lên xuống cầu thang, đều rất gian nan.
Thống khổ nhất vẫn là lão ta ở tầng sáu, mà tòa nhà này thì không có thang máy.
Một đứa con trai một đứa con gái của lão ta đều đã sớm lập gia đình, chính lão ta có thể lĩnh lương hưu, không cần nhìn sắc mặt của con trai con gái mà sống. Đương nhiên, con trai con gái cũng lười đến thăm lão già có tính tình không tốt như lão ta.
- Khụ khụ khụ... ...
Liên tục ho khan.
Ngực buồn bực đau nhức.
Khiến lão ta cảm thấy rất áp lực, phảng phất như có một bàn tay, bất kỳ lúc nào cũng có thể bóp cổ của mình, không cùng dùng quá nhiều sức, nhưng cứ bóp liên tục như vậy.
Lão ta dựa trên vách tường.
Càng không ngừng hít sâu.
Sau đó.
Lão ta lại len lén nhấc một chút xíu rèm cửa sổ lên.
Nhìn thoáng qua đám cảnh sát rậm rạp chằng chịt trên đường cái dưới lầu kia.
- Đúng là vui thật, đúng là nhanh thật...
Ông lão ngập ngừng nói.
Nhớ kỹ năm đó, bản thân mình đã mất hơn nửa tháng, mỗi ngày ném thịt, nhìn thấy hàng xóm láng giềng nhặt thịt như nhặt được món hời cực kỳ lớn nào đấy, vui vẻ đem về nhà nấu ăn.
Ăn tới miệng đầy mỡ, còn tìm mình chơi cờ tướng.
Còn len lén nói gần đây vận khí của ông ta rất tốt.
Sau đó bản thân mình không thích nhìn bộ dạng đắc ý của ông ta, từ đó mới ném một bên ngực ra.
Cái tên chơi cờ tướng với mình nôn suốt một tuần lễ, không thể nào ăn cơm được.
Lão ta cười cười.
Chẳng qua.
Cũng rất thú vị.
Bản thân mình tùy tiện treo ít đồ bên ngoài.
Đám cảnh sát này lập tức gấp đến độ như chó.
Ha ha.
Thật thú vị.
Thật thú vị mà.
Ông lão khập khiễng cầm ly trà đi về phía phòng trong.
Lão ta đẩy cửa phòng ra.
Trên giường.
Có một người phụ nữ đang nằm, người phụ nữ đã chết, bởi vì mới chết, lại thêm điều hòa trong phòng được hạ xuống nhiệt độ rất thấp, cho nên thi thể còn chưa tản ra mùi thúi rõ ràng.
Ông lão có vóc người thon gầy bò lên giường.
Nằm xuống bên cạnh thi thể người phụ nữ.
Lão ta không hèn hạ dâm loạn thi thể người phụ nữ.
Chỉ lẳng lặng nằm như vậy.
Nằm chừng một khắc đồng hồ.
Lão ta lại mở mắt ra.
Chậm rãi bò xuống giường.
Lại khập khiễng mà đi tới bên cửa sổ, nhìn thoáng qua phía bên ngoài, cảnh sát còn đang ở đây, ha ha.
- Đáng tiếc, đêm nay bà ấy không tới đây nữa.
Ông lão có vẻ hơi thương cảm.
Nhưng thương cảm chỉ là tạm thời, rất nhanh, trong ánh mắt lão ta lại toát ra ánh lửa hy vọng.
Lão ta đi tới phòng vệ sinh, trong bồn tắm phòng vệ sinh có thi thể một người đàn ông đang nằm, trên người thi thể có mấy chỗ bị cắt đi, kể cả vị trí đũng quần.
- Trên đời nào có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống, muốn thuê phòng với giá ba trăm đồng một tháng, sao không suy nghĩ kỹ một chút xem vì sao chuyện tốt như vậy lại rơi vào trên đầu các người?
Ông lão lại đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Lão ta ngồi xuống trên ghế sa lon.
Rút ra một điếu "Đại Tiền Môn".
Châm lửa, hút hai ngụm, sau đó lão ta ho khan càng thêm kịch liệt, càng không ngừng ho, nhưng vẫn kiên trì tiếp tục hút.
Ngẩng đầu.
Liếc nhìn lịch treo trên vách tường.
Ông lão hút điếu thuốc lá tới cuối cùng chỉ còn lại đầu lọc mới ngưng.
- Khụ khụ khụ.
Như là ho khan.
Hoặc như là đang cười.
- A.
- Hôm nay là đêm thất tịch.
Ông lão đưa tay quơ quơ về phía phòng vệ sinh và phòng ngủ.
- A, thất tịch vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận