Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 698: Dựa vào cái gì!

- Đê... ... tiện... ...
Ban đầu ở Từ Châu, Doanh Câu lấy chờ Phật giáng thế, nhưng đồng thời cũng từng làm một chuyện nhỏ, đó là rạch ra một đường nhỏ chỗ lòng bàn tay trái của Bạch Oanh Oanh.
Sau này miệng vết thương thật lâu mới có thể hồi phục, nhưng cũng để lại một dấu vết nhàn nhạt, Bạch Oanh Oanh còn vì thế mà bất đắc dĩ thật lâu.
Cô sợ Doanh Câu, cũng biết thân phận của Doanh Câu, nhưng đồng thời cũng rõ ràng ông chủ và Doanh Câu không phải một người, cho nên đối với tên không mời mà đến lại “Động chân động tay” với mình này.
Oanh Oanh rất không hài lòng.
Quan trọng nhất là, cô là cương thi, thân thể khí phách khác nhau, sau này cô từng đến phòng Hứa Thanh Lãng cầm không ít sản phẩm dưỡng da làm đẹp, kể cả phấn trân châu cũng từng bôi rồi, nhưng không có cách nào với vết sẹo kia.
Ai nghĩ đến.
Vừa rồi.
Miệng vết thương trong lòng bàn tay đã sớm khép lại đột nhiên vỡ ra.
Một tát này vung xuống.
Không chỉ đánh bay Bạch phu nhân ra ngoài.
Đồng thời lại khiến Oanh Oanh khôi phục khống chế thân thể mình.
Cục diện vốn bị khóa kín.
Đột ngột đã mở ra rồi.
Con người đều hơi ích kỷ, đặc biệt là người thuần túy, quá ít, một mực đều ở trong miếu được thờ phụng, lưu lại cho dân chúng tầm thương một suy nghĩ giống như ảo mộng.
Nếu không gặp được Châu Trạch, Bạch phu nhân thỉnh cầu cái gì, đoán chừng Oanh Oanh đều sẽ không từ chối.
Kể cả thiêu bản thân.
Oanh Oanh không chỉ không cầu tình cho mình, thậm chí còn lén lút đi thiết kế đồng thời đặt làm xong giường trúc cho mình, lo lắng vào một ngày nào đó ông chủ đột nhiên muốn đốt bản thân lại không có trúc chuẩn bị sẵn sẽ không tiện.
Nhưng mà nếu như bây giờ đã đáp ứng ông chủ rồi.
Vậy bản thân tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Cho dù là phu nhân năm đó.
Cũng không thể!
Tóc bạc bay bay, màu đen trong đôi mắt lưu chuyển lên sáng bóng như hổ phách, cũng là một loại không giận tự uy.
Thời gian hai trăm năm, ở trong nhóm cương thi, thật ra không tính là quá dài, còn tốt hơn không ít so với người sa cơ thất thế chôn xuống bình thường không tới vài năm lại xác chết vùng dậy, cũng coi như bước vào bậc cửa.
Nhưng không nói so với người khác, cho dù so với một đầu cương thi khác ở trong hiệu sách cũng khó có thể được tính là lên mặt bàn.
Oanh Oanh lại khác ở chỗ, cô có kỳ ngộ tốt, hầu hạ cuộc sống thường ngày của ông chủ nhà mình đã sắp hai năm rồi, theo người khác có thể thành uất ức cô, chỉ có điều ảnh hưởng trong này, người bên ngoài thật sự khó rõ ràng được.
Cứ nhìn luật sư An bởi vậy cảm thấy có lỗi với bé trai như thế nào, không tiếc truyền đi bản lĩnh mình giấu đi, có thể nhìn ra được thứ Oanh Oanh đã thu hoạch được trong một hai năm này vĩ đại đến cỡ nào.
Rốt cuộc là thời đại thái bình, cương thi thứ trời ghét này, muốn xuất chúng và tiến lên trước một bước, thật sự quá khó khăn quá khó khăn.
Trái lại Bạch phu nhân mới vừa bị đánh bay ra.
Bà ta lại không có cảm giác rằng cô chị em ngày xưa nhà mình đã không còn là cô bé non nớt ngày xưa nữa.
Ngược lại đôi tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng dáng ở phía sau Oanh Oanh.
Có khiếp sợ.
Có sợ hãi.
Có mất mát.
Đến cuối cùng.
Hóa thành oán hận và không cam lòng đầy ngập.
Từ vẫn bình tĩnh như nước khi mới tiến vào cửa hiệu sách.
Đến lúc này lại biến thành dáng vẻ đỏ mặt tranh đấu với chồng vì chút việc vặt trong nhà ngoài phố.
Quát um lên:
- Vì sao, vì sao!
- Vì sao những năm này mày vẫn không đi ra.
- Vì sao, vì sao!
- Vì sao những năm này mày vẫn không đi ra!!!!!
- Anh ấy có thể không chết.
- Anh ấy thật sự có thể không chết.
- Vì sao, vì sao chứ.
- Vì sao những năm này mày vẫn không đi ra!!!!!!
... ... ...
Trên bậc thềm miếu thành hoàng.
Châu Trạch và lão đại sóng vai ngồi.
Bé trai và luật sư An ở xa xa đang còn chơi trò mèo vờn chuột, nhưng bắt con chuột chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tuy rằng mới vừa rồi Bạch phu nhân đã dung hợp pháp thân, hơn nữa thân phận, có lẽ còn có di sản khi là tóc dài năm đó của miếu này, thủ đoạn quả thật rất nhiều, nhưng muốn thay đổi thế cục này, thật sự không có khả năng.
Lão đạo rút ra hai điếu thuốc, đưa cho ông chủ nhà mình một cây, mình cũng ngậm một cây.
Ngậm đầu lọc, Châu Trạch hắt xì một cái.
Bản thân tạm thời ngồi đây, cũng không phải có ý tứ cố tình làm ông chủ phủi tay, chỉ vì tấm thân ngàn vàng không ngồi gần đường, hiện giờ tên ngu ngốc cứng đầu đang tiến vào trạng thái ngủ say vĩnh hằng, mình cũng phải cẩn thận một chút.
Có lẽ, đây là tâm lý của người chơi khi ra ngoài chơi bị rơi xuống thành người chơi bình thường đi, không dám phóng đãng nữa.
Có đôi khi Châu Trạch cũng sẽ nghĩ lại một chút, có phải bản thân đang sống quá “Già nua hóa” không, là người của hai thế giới, cộng lại cũng chỉ ngoài ba mươi tuổi.
Ba mươi tuổi bây giờ đây, rất nhiều người vẫn ở trong giai đoạn thằng bé lớn, chính là thời điểm cực tốt giục ngựa chạy nhanh trên thảo nguyên rộng lớn.
Nhưng bản thân lại cố tình có ảo giác trải qua bảy tám chục tuổi.
Chuyến đi địa ngục, cho dù không nói đến trước khi tên ngu ngốc cứng đầu cuối cùng ngủ say cứ đeo bám dai dẳng mình lên phòng bếp.
Cứ nói về phong cảnh cảnh vật lần này đi, trên tầm mắt và trên rèn luyện linh hồn đã không bình thường.
Nhưng bản thân lại không hề định trang bức không hề lên mặt hay có kích động bộc lộ tài năng trước mặt thuộc hạ.
Già rồi.
Già rồi.
Lão đạo không biết ông chủ nhà mình đang “Thương cảm tháng năm”, sau khi châm lửa cho ông chủ, ông đã gấp gáp kéo Câu Tân còn đang hôn mê trên mặt đất tới.
Châu Trạch giật giật mí mắt.
Hiện giờ Câu Tân đã hít vào thì ít hít ra thì nhiều.
Lão đạo lại dùng cách không thương yêu như vậy.
Lỡ như người ta rắc một cái chết thẳng cẳng luôn thì làm sao bây giờ?
- Ông chủ, tôi móc thử, tên này, trên người có rất nhiều thứ.
Hai tay lão đạo giở trò, lục lọi trên người Câu Tân.
Lúc trước khi Câu Tân đánh lại ông thành hoàng kia, pháp bảo pháp khí gì đó giống như mở tiệm cầm đồ ném ra từng món, giống như không cần tiền, cũng không thấy cậu ta đau lòng.
Lắm tiền nhiều của đến làm cho người ta đỏ mắt.
Một khắc này thấy cậu ta đã hôn mê, lão đạo cũng không khách khí.
Người trẻ tuổi thì thích lên mặt, không hiểu cả đạo lý tiền tài không lộ ra ngoài, lão đạo cảm thấy mình là bậc cha chú nên giáo dục cậu ta một chút.
Tuy rằng dương gian này qua trăm năm, mọi người đã học được tương thân tương ái, mọi việc đều thích khoác lên một tầng hào quang nhân tính, các đại thánh mẫu đều đi theo con đường này.
Nhưng ở âm phủ, thừa dịp bạn bị bệnh muốn mạng bạn mới là nội dung chính, lão đạo từng làm ông chủ hai lần, mưa dầm thấm đất rồi, coi như hiểu được giá thị trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận