Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 659: Tên ngu ngốc cứng đầu đúng là thẳng nam ung thư (1)

Như vậy tất cả uy thế do từng quyền từng quyền chồng chất tích lũy ra lúc trước.
Sẽ lập tức cùng nhau gào thét mà đến!
Đến lúc đó.
Địa Tạng Vương Bồ Tát cho rằng, cho dù mình không chết cũng phải bị quyền kình trực tiếp đấm bay ra ngoài!
Đến vị trí như bọn họ.
Có một vài lúc, thứ mang tên mặt mũi này.
Còn quan trọng hơn cả thực tế.
Doanh câu lại tiếp tục đánh xuống, từng quyền từng quyền.
Cuối cùng.
Rốt cục doanh câu cũng dừng tay.
Sau đó.
Lui về sau một bước.
Cả người bay ra phía bên ngoài từ đường.
Lơ lửng trên vách đá.
Trong từ đường.
Địa Tạng Vương Bồ Tát vẫn đang bình tĩnh đứng bất động ở nơi đó.
Anh ta cần thời gian để hóa giải quyền thế doanh câu lưu lại trên người anh ta!
Này tương đương với anh ta bị doanh câu khốn trụ một lúc ngắn ngủi.
Nhưng anh ta lơ đễnh.
Bởi vì anh ta rõ ràng.
Nếu không phải doanh câu đã suy yếu tới trình độ nhất định.
Chắc chắn doanh câu sẽ không bao giờ dùng thủ đoạn như vậy.
Dù sao.
Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối.
Bất kỳ âm mưu quỷ kế gì cũng chỉ là chuyện tiếu lâm.
Chính là lực lượng không đủ.
Cho nên mới phải lựa chọn phương thức này.
Doanh câu ngẩng đầu.
Nhìn từ đường này.
Chậm rãi nói:
- Có... Biết... Nơi... Này... Không...
Ông chủ Châu có cảm giác như bản thân lần đầu được lão tài xế dẫn vào Xuân Hương Lâu.
Lão tài xế bày ra vẻ mặt đắc ý hỏi anh, anh có biết đầu bảng nơi này tên gì không.
- Nên... Biết...
Nói xong.
Doanh câu lại đập một quyền về phía nham bích.
- Oanh!
Nham bích rạn nứt.
Lộ ra vật màu vàng tía bên trong.
Cứng cáp hữu lực.
- Thái Sơn!
- Ở đây.
Vậy mà đây lại lại từng là phủ đệ của Thái Sơn phủ quân.
Cũng là tượng trưng cho quyền lực của nhất mạch Thái Sơn!
Sau khi một đời Thái Sơn phủ quân cuối cùng mất tích.
Thập Điện Diêm La thượng vị, thành Chúa Tể Giả của địa ngục.
Mà Địa Tạng Vương Bồ Tát lại trực tiếp trùng tu nơi vốn là điện phủ của Thái Sơn phủ quân.
Thành dáng vẻ trước mắt.
Người ngoài.
Chỉ thấy anh ta sống trong miếu nhỏ trên núi, tự đắc cao nhã.
Lại không có bao nhiêu người biết.
Điểm khác nhau của thú tao nhã và nghèo kiết hủ lậu.
Ở đây.
Không phải quạ đen trên gốc khô đằng già gì.
Mà là cung vàng điện ngọc hết sức xa hoa!
- Có ý gì?
Châu Trạch hỏi.
- Có... Một... Chiêu... Anh... Phải... Nhớ... Cho... Kỹ...
- Cái gì?
- Minh Hải Tam Thiên!
Ngay sau đó.
Trong nháy mắt, thân hình doanh câu một phân hơn nghìn!
Một đám đi về phía đường hoàng tuyền!
Một đám đi về phía các đại điện âm ty!
Một đám tan tác như chim muông!
Duy chỉ có một.
Vẫn đang đứng nơi cửa tiểu từ đường.
Rất nhanh.
Địa Tạng Vương Bồ Tát đã hóa giải xong xu thế quyền chồng quyền kia.
Đi tới cửa.
Nhìn phân thân lao đi cực nhanh như hoa tinh đầy trời.
Có chút tò mò nói:
- Đã tới lúc này rồi, anh cho rằng một bộ phân thân có thể đỡ nổi tôi?
Bồ Tát rất tức giận.
Hậu quả rất nghiêm trọng.
Doanh câu mỉm cười.
Nói:
- Có... Một... Tiểu... Bối... Ta... Rất... Tán... Thưởng...
- Ah, là ai?
- Anh ta... Nhờ... Ta... Chuyển... Lời... Cho... Ngươi...
Bồ Tát hơi nhíu mày.
Bởi doanh câu trước mắt một tay nâng tỳ ấn lên.
Sau đó, tỳ ấn bắt đầu phóng đại.
Hóa thành mây đen cuồn cuộn.
Một loại uy thế huyễn hoặc khó hiểu bắt đầu lan tràn.
- Anh ta... Nói... Tiếng Nói... Của... Anh ta... Quá... Nhỏ... Vì vậy... Ta... Đến... Hét... Một tiếng... Thay... Anh ta...
Hai tay Bồ Tát hợp thành chữ thập.
Mắt lộ vẻ ngưng trọng.
Doanh câu cầm tỳ ấn trong tay.
Phong lôi vân tập.
Trong lúc nhất thời.
Trên trời cao.
Ngân xà cuồng loạn nhảy múa.
Cao giọng quát khẽ:
- Chúng... Sinh... Bình... Đẳng...
- Chúng... Sinh... Bình... Đẳng...
Một chiếc ấn lớn hạ xuống.
Ngay tiếp theo, phong vũ lôi động.
Uy lực hiện tại càng tăng lên vô số lần so với tinh cảnh khi Bình Đẳng Vương Lục đích thân triển khai phép thuật này lúc trước!
Giống như một chuôi bảo kiếm.
Người bình thường đùa giỡn sinh ra gió.
Nhưng nếu rơi vào trong tay Tông sư Kiếm đạo, lại hoàn toàn là một loại bố cục và khí tượng khác.
Phải biết rằng, lúc đó Bình Đẳng Vương Lục chỉ định đập người đàn ông âm nhu đã trọng thương.
Mà lúc này doanh câu.
Lại muốn đập Địa Tạng Vương Bồ Tát!
Thuật pháp như nhau.
Nhưng người đập khác.
Tràng diện cũng sẽ khác!
Dưới lôi điện nhấp nhô.
Như bầu trời mở miệng nói tiếng người.
Chúng sinh bình đẳng.
Nếu có không bình đẳng thì thế nào?
Không bằng đánh nát!
- Oanh!
Tiểu từ đường biến mất không thấy gì nữa.
Thậm chí ngay cả vách đá trên đỉnh "Thái Sơn".
Đều bị trực tiếp tiêu diệt!
Năm đó.
Nơi này là tổ đình của nhất mạch Thái Sơn phủ quân.
Nhưng mấy ngàn năm nay.
Nó lại là đạo tràng của Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Hôm nay, ngay giờ khắc này.
Ngay trong thiên lôi cuồn cuộn này.
Đốt quách nó đi cho rồi!
Trở lại địa ngục.
Thấy rất nhiều rất nhiều người.
Bọn họ.
Đã có thể tính là người trong triều ở địa ngục thời đại này.
Vậy mà.
Có thể thực sự lọt vào pháp nhãn của doanh câu.
Cũng liền một Bình Đẳng Vương Lục.
Địa Tạng Vương Bồ Tát trước mắt chỉ có thể tính là nửa mà thôi.
Bởi Bình Đẳng Vương Lục không muốn quỳ!
Mà Địa Tạng Vương Bồ Tát trước mắt này.
Anh ta tôn thờ không sai.
Nhưng chuyện anh ta đang làm.
Lại là tìm mọi cách mà tìm một người có thể khiến bản thân mình quỳ xuống.
Phóng tầm mắt nhìn tới.
Toàn bộ địa ngục.
Người chức vị cao đều là một đám bè lũ xu nịnh, ngồi không ăn bám.
Nhất là mấy Diêm La một tay hợp thành chữ thập hành Phật lễ.
Càng khiến chủ nhân U Minh Chi Hải ngày xưa thiếu chút nữa tức giận đến phun ra một ngụm lão huyết.
Hoặc là.
Đây chính là đạo bất đồng bất tương vi mưu.
Hoặc có thể nói.
Đây là tín niệm.
Nhìn như không coi vào đâu, không nhìn thấy không sờ được, nhưng đối với doanh câu, nó thật sự khiến anh ta khó chịu.
Lúc tuổi còn trẻ, còn nghèo khó, trong lòng âm thầm quyết tâm cất lời hào ngôn, đây là chuyện phổ biến, lúc còn trẻ Uông Điền Hải đã từng nói: "Dẫn đao thành nhất khoái, bất phụ thiếu niên đầu" (1).
(1) Dẫn đao thành nhất khoái, bất phụ thiếu niên đầu: ý nói sống hết mình vì tuổi trẻ kiêu hãnh.
Nhưng sau khi ngồi lên vị trí cao, người dám không quỳ, dám không theo chiều gió thật sự quá quá ít.
Cũng chính vì vậy.
Nếu không phải gặp Bình Đẳng Vương Lục, vị Diêm La bị đuổi giết, cuối cùng lại hùng hồn liều chết kia.
Có thể hành trình trở về địa ngục lần này.
Sẽ khiến người ta quá thất vọng.
Một chút tia sáng cũng không có.
Trong đỉnh núi phế tích.
Địa Tạng Vương Bồ Tát vẫn phủ Kim Thân như trước.
Doanh câu cảm thấy.
Không nói đến lực chiến đấu chân chính của đối phương là thế nào.
Chỉ riêng phần công phu kháng đòn này.
Tuyệt đối có thể tính là nhất lưu!
Cho dù lấy sự từng trải của doanh câu đến xem.
Trong số những người anh ta quen biết.
Trên phương diện này, có thể vượt Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Cũng không nhiều.
Chẳng qua cơ bản thứ này không có tác dụng.
Mãnh thú càng giỏi kháng đòn hơn cũng không phải doanh câu chưa từng thấy qua.
Năm đó khi vừa tới địa ngục thì.
Trong U Minh Chi Hải có một con thượng cổ huyền quy, còn có thân thích với huyền vũ.
Nó là tồn tại giỏi kháng đòn thật sự, còn là loại thủy hỏa bất xâm.
Nhưng trong U Minh Chi Hải, doanh câu tươi sống đập nó ba năm, một khắc cũng không dừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận