Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 573: Nâng cốc nói tang ma

Trị liệu và khôi phục cần thời gian, ở phương diện này, thật ra Châu Trạch khá ổn, dù sao anh cũng có kinh nghiệm.
Nếu đổi lại ngày trước, nhớ kỹ lần anh đã chỉnh Thanh Y nương nương.
Từ trên sân thượng ngã xuống, đập vào đống rác phía dưới, bị tiểu Hầu Tử gọi một đám mèo hoang chó hoang kéo vào ổ của nó… Bắt đầu từ khi đó, tựa như mình đã mở ra cửa chính của thế giới mới.
Cũng từ khi bắt đầu tiếp nhận sự thực thật ra trong cơ thể mình còn có một người khác, hơn nữa, dựa trên ý nghĩa nghiêm ngặt đến nói.
Châu Trạch anh.
Chẳng qua chỉ là một con chó giữ cửa.
Nhờ phúc của anh ta, thân thể này trải qua vài lần rèn luyện, tuy rằng còn chưa chân chính trở nên biến thái như cương thi, tỷ như Oanh Oanh và bé trai này, nhai không nát xé không tan, nhưng chung quy vẫn được kích phát ra tiềm năng mạnh hơn nhiều so với người bình thường.
Nằm viện ngày thứ ba, Châu Trạch có thể mặc quần áo bình thường, hút điếu thuốc trong tầng dưới của bệnh viện, phát tán một chút nhân sinh.
Luật sư An ngược lại thống khổ hơn một chút, cũng phải lăn qua lăn lại nhiều hơn một chút, ảnh hưởng của ngộ độc thức ăn đúng là sắp hết, nhưng lại phát hiện sỏi mật.
Luật sư An vốn muốn sớm ngày quay về Thông Thành, tìm cô gái đen trở về, chỉ có điều sau đó lão Trương truyền tin tới, nói rằng đã tìm được người.
Lão đạo cõng người ta tiện đường tới một vườn trồng hoa ngắt hoa bỉ ngạn, chân cô gái đen không thể di động, lão đạo phải cõng cô ta, kết quả khi ngắt hái, lão đạo bị đồ vật bên trong làm cho mơ mơ hồ hồ.
Lão Trương thông qua màn hình giám sát tìm được xe, sau đó lại tìm được tiểu Hầu Tử ở bờ ruộng bên cạnh xe. Dưới sự dẫn dắt của tiểu Hầu Tử, anh ta đi vào khu vườn kia, cõng cả lão đạo và cô gái đen đi ra.
Này chỉ có thể coi là khúc nhạc đệm nho nhỏ.
Khúc nhạc đệm hữu kinh vô hiểm.
Có tin tức về cô gái đen rồi, cũng có tin tức về hoa bỉ ngạn rồi.
Luật sư An dứt khoát dựa theo Châu Trạch đề nghị, ở lại bệnh viện này làm giải phẫu sỏi mật, chỉ là tiểu phẫu, vấn đề không quá nghiêm trọng.
Chẳng qua, Châu Trạch cảm thấy hơi nghi hoặc một chút, không phải luật sư An đã uống rất nhiều cà phê quá hạn sao, là vì nó?
Trong miệng cắn thuốc lá.
Nhìn dòng người lui tới thỉnh thoảng đi qua.
Thật ra.
Bệnh viện này có không ít bệnh nhân, nhưng đều chỉ là những bệnh nhân nhỏ, đứng ở góc độ bác sĩ, những bệnh nhân này thật không có tính khiêu chiến gì, đều không có quá nhiều cảm giác thành tựu nghề nghiệp.
Từ tổng thể, bệnh viện này mang tới cho người ta không khí trầm lặng, rất tương tự với huyện thành rất nhỏ này.
Người trẻ tuổi, người có trí óc, có thể đi đều đã đi, người lưu lại cũng ít đi nhiều.
Đây là hình ảnh thu nhỏ của toàn bộ Trung Quốc hiện tại, có đôi khi Châu Trạch còn đang suy nghĩ, trước đây khi đến trường, mỗi khi trò chuyện về cải cách hay những năm chín mươi, đều là những năm tháng sóng triều và kích động.
Nhưng trên thực tế.
Nếu như đứng trên góc độ người bình thường nhìn lại.
Vị trí hiện tại của mình, có thể bản thân mình chưa phát giác ra, nhưng vẫn đang nằm trong sóng triều.
Ông chủ Châu không phải nhà tư tưởng, cũng không phải nhà triết học, thuần túy là vì làm biếng, ít làm việc, có đủ thời gian rảnh rỗi đi đoán mò.
Còn một nguyên nhân khác.
Chính là đa số y tá trong bệnh viện này đều đã có tuổi, ngẫu nhiên có mấy y tá trẻ tuổi cũng đều bằng phẳng vô cùng.
Sau khi đàn ông bị cắt đứt tơ tưởng về phương diện kia, cảnh giới tư tưởng sẽ bỗng nhiên tăng vọt.
Nhất là sau khi xong chuyện hút thuốc, phảng phất như danh lợi, thế tục, tất cả mọi thứ ở chỗ làm đều trở nên vân đạm phong khinh.
Ném tàn thuốc, đưa chân giẫm mạnh.
Tiểu cương thi ngồi bên trái phía trước Châu Trạch quay đầu lại.
Lặng lẽ nhìn Châu Trạch lại lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.
Sau đó cậu ta lại quay đầu về.
Châu Trạch ngồi trong đình.
Ngay trên bậc thang trong đình.
Từ xa nhìn qua, hai người hệt như cha con, chỉ là hai cha con nhà này ăn mặc có chút bủn xỉn và không hợp.
Trong miệng người cha ngậm lấy điếu thuốc, vừa nhìn đã thấy đây là hình tượng của người làm biếng tiêu chuẩn.
Không biết bao nhiêu người đi qua, thấy một màn như vậy, tận sâu trong đáy lòng thầm tiếc hận cho đứa bé đáng yêu cỡ vậy, sao lại có một người cha như thế.
Anh không đổi quần áo, quần áo vốn bị rách, nhưng anh chỉ kêu Oanh Oanh giặt nó, sau đó khâu lại.
Ông chủ Châu nghèo đã quen, biết quần áo Oanh Oanh mua cho mình đều rất đắt.
Rách một chút nhăn một chút mà thôi, không có gì đáng ngại.
Quần áo của bé trai ngược lại không thể giặt đi tiếp tục mặc, bởi vì nó bị rách quá nhiều, Châu Trạch để Oanh Oanh tới sạp nhỏ bán quần áo ở cửa bệnh viện mua một bộ đồ trẻ em.
Hơi đắt, cũng có chút chunni.
Bé trai cũng chấp nhận mặc.
Đứa nhỏ này không kén chọn.
Châu Trạch rất hài lòng.
- Ha!
Luật sư An cũng đi xuống.
Mới vừa làm giải phẫu xong, anh ta có thể tính là có tinh thần.
Quần áo bệnh nhân hơi lớn, mà vừa lúc gần đây luật sư An gầy đi không ít, trong gió lạnh, bộ quần áo rộng thùng thình càng không ngừng bị thổi lất phất, hệt như bù nhìn bị bác nông dân đặt trong đồng ruộng hù đám chim phá hoại.
Nhưng bù nhìn lại không có giác ngộ của bù nhìn, Châu Trạch biết gần đây anh ta khá thân thiết với một nữ chủ nhiệm trong bệnh viện, dựa theo lý luận của bù nhìn, ăn là không định ăn, nhưng tìm giải pháp tâm sự với người từng trải vẫn có thể.
Lão An vốn là người có tính như vậy, nghe Phùng Tứ nói trước đây anh ta từng yêu một người phụ nữ, hơn nữa còn yêu rất nhiều, yêu tới Phùng Tứ cũng không cần.
Nhưng hình tượng của luật sư An không chút phù hợp với thiết định tình thánh.
Ăn uống chơi gái, chơi đùa đến tận hứng cũng không có cảm giác tội lỗi gì, phảng phất như nói buông tay là thật sự có thể buông tay.
Ngược lại cậu bé đang ngồi trên bậc thang với mình này.
Một thân u buồn và đau thương kia.
Châu Trạch nhìn thấy, nhiều lần muốn một cước đạp tới.
Luật sư An ngồi trong đình, Oanh Oanh không ở đây, cô ấy đã ra ngoài mua thức ăn, chuẩn bị buổi tối hầm gà cách thủy.
Nhận lấy điếu thuốc từ trong tay Châu Trạch, luật sư An châm lửa, đối với bộ thân thể này, chưa nói tới anh ta yêu quý cỡ nào, thật ra vẫn luôn căn cứ theo một bộ tất cả tùy duyên.
Sự thực cũng đúng là như thế.
Trên thế giới này, phần lớn người trẻ tuổi thậm chí là người trung niên đều không biết cách yêu quý thân thể của chính mình.
Bạn không thể hy vọng xa vời một người có thái độ tôn trọng gì với hàng đã xài rồi.
Hai người mới hút được phân nửa điếu thuốc.
Bên ngoài đình đã có một người trung niên mặc quần áo bệnh nhân chạy tới, đầu ông ta đội một cái nồi nhôm, vừa kêu vừa chạy.
Chỉ chốc lát sau, lại có vài người chạy đến, xem bộ dáng hẳn là người nhà của ông ta, kéo ông ta về.
- Đầu óc có chút vấn đề, đến bệnh viện mổ viêm ruột thừa. - Luật sư An nói.
- Xem ra anh và tình nhân kia của anh trò chuyện với nhau rất nhiều.
- Cũng chỉ tâm sự sờ tay mà thôi, những chuyên khác một mực không cứng được. - Luật sư An lắc đầu, phun ra một vòng khói.
- Cô ấy không muốn?
- Tôi không muốn.
Luật sư An cười cười, nói bổ sung: - Nghỉ ngơi dưỡng sức.
Chỉ chốc lát sau.
Người trung niên đội nồi nhôm lại chạy tới, hô hào một trận với đám người Châu Trạch đang ngồi trong đình, phảng phất như lãnh đạo đang nói chuyện, không đúng, kiểu cách của ông ta còn hơn lãnh đạo rất nhiều, như thần đang giáo hóa thế dân.
Sau đó.
Người nhà của ông ta lại đuổi tới, lần này bọn họ cầm dây trói ông ta về.
- Si mê khí công, điên rồi, còn điên đến hết thuốc chữa. - Luật sư An ném đầu thuốc lá trên mặt đất, thở dài: - Ah, đúng rồi, lúc anh còn nhỏ đoán chừng không biết.
Đúng là luật sư An thật sự lớn hơn Châu Trạch chừng mười tuổi.
- Lúc ấy, tất cả người trên toàn quốc đều cuồng nhiệt khí công, khí công đại sư có thể tiến dần từng bước, thậm chí có thể đi vào tầng lớp quan lại.
- Tiểu dân thị tỉnh, người buôn bán nhỏ, quan lại quyền quý… tất cả đều tin nó, vốn có một số người không tin, nhưng không chịu nổi sự tuyên truyền của quan phương, cuối cùng đều tin.
- Trong TV, trên báo chí, cả ngày đều đang tuyên truyền.
- Ha, tôi nhớ trong tiệm sách của anh còn có không ít truyện huyền huyễn tu chân, lúc trước khi rảnh rỗi không có chuyện gì làm tôi còn lật lật xem, thật ra xã hội lúc ấy càng huyền huyễn hơn cả tiểu thuyết huyền huyễn.
Châu Trạch không trải qua niên đại đó, nhưng chuyện đội nồi nhôm trên đầu này anh vẫn biết đến, giường như bọn họ đang luyện khí công gì đó, mang nồi nhôm có thể tiếp thu tin tức của người ngoài hành tinh...
Trước đây Châu Trạch còn từng xem một tấm hình.
Trong tấm hình là hành lang có vô số người đang ngồi.
Trên đầu tất cả mọi người đều đội nồi nhôm, cùng nhau luyện khí công.
Rất khó có thể tưởng tượng đó là chuyện xảy ra ở những năm 90, người niên đại đó lại có thể tập thể trở nên ngu muội như vậy.
- Thật ra cũng không có gì lạ, thực sự không có gì lạ. - Không biết luật sư An đang nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên cảm khái, đưa tay đòi thêm thuốc từ Châu Trạch, Châu Trạch ném hộp thuốc lá trống trơn xuống đất.
Luật sư An nhìn về phía bé trai, nói: - Tiểu quỷ, đi mua bao thuốc.
Bé trai liếc luật sư An, ánh mắt phát lạnh.
Luật sư An ngập ngừng mấp máy môi dưới.
Châu Trạch lấy tiền từ trong ví ra, đưa cho cậu ta: - Nhuyễn Trung.
Bé trai nhận tiền, rời đi.
- Hừ.
Luật sư An bĩu môi.
Ngay sau đó, luật sư An đưa tay chỉ đầu, nói: - Anh tưởng lúc ấy không ai hiểu những điều này đều là lừa bịp người sao? Anh tưởng tất cả lúc ấy mọi người đều là kẻ ngu si?
- Nhất là vài chục năm trước nước Mỹ đã lên tới mặt trăng, nhưng mọi người vẫn tin tưởng khí công?
Châu Trạch lắc đầu.
- Thật ra là người thông minh không muốn lên tiếng, cũng không dám lên tiếng, bởi vì ai lên tiếng, người đó sẽ bị nước lũ cuốn đi.
- Vấn đề lớn nhất của người thông minh là bọn họ tiếc mệnh.
- Ưu điểm lớn nhất của người thông minh chính là bọn họ biết lúc nào nên khiến mình trở nên ngu ngốc.
- Thật ra.
- Nó cũng giống với tình huống của địa ngục hiện tại, thật ra rất nhiều người đều biết vấn đề của địa ngục, quỷ sai phía dưới cũng bắt đầu hoang mang, tìm chỗ dựa cho mình, làm một số việc riêng.
- Nhưng vẫn không ai dám nói ra, cũng không ai dám hô lên, tất cả mọi người đều đang đợi dưới tòa nhà cao tầng, nhưng tất cả mọi người cũng đang chờ xem khi nào tòa nhà cao tầng này sẽ bị sụp xuống.
- Ngày nó sụp xuống, người ở vườn hoa trên ban công tầng cao nhất có thể ngồi máy bay trực thăng bay đi.
- Phần lớn người trong các tầng đều phải chết, nhưng mọi người đều lựa chọn chờ chết, không muốn trở thành kẻ nhà còn chưa sụp đã nhảy ra khỏi cửa sổ tự tử.
- Không có bất kỳ ai? - Châu Trạch có chút tò mò.
- Có. - Luật sư An lắc lắc đầu, hôm nay, anh ta hơi nhiều lời, thậm chí anh ta còn tiết lộ một số chuyện trước đây anh ta không muốn nói: - Trước đây tôi chính là người truyền tin giúp bọn họ, từ đó mới xảy ra chuyện.
Luật sư An mím môi.
- Âm ti hữu tự, vong pháp vô tình.
Đứng lên, xoay eo của mình một chút, luật sư An thở dài.
- Lão tử rất thích câu nói này.
Bé trai trở lại rồi.
Cầm bao thuốc trong tay, còn có tiền thối.
Châu Trạch mở bao thuốc, rút ra một điếu đưa cho luật sư An, mình cũng cắn một điếu.
Hai người lần lượt châm lửa.
Hút một hơi.
Ngay sau đó.
Bọn họ buông điếu thuốc xuống, liếc nhau.
Cùng nhau cầm trong điếu thuốc trong tay ném trên mặt đất.
Bé trai thấy vậy, chu mỏ một cái.
Bé trai đã mua thuốc giả.
- Để tôi đi tìm người bán thuốc nói lý? - Bé trai cầm điếu thuốc Châu Trạch vứt trên đất lên.
Châu Trạch đã dạy cậu ta, sau này không thể thường xuyên dùng bạo lực, phải học cách khắc chế.
Gặp phải chuyện này.
Phải giảng đạo lý.
- Ừm. - Châu Trạch gật đầu, một bộ vui mừng vì trẻ nhỏ dễ dạy.
Bé trai gật đầu, chuẩn bị đi.
- Chờ chút. - Châu Trạch hô lên.
- Ừm?
Bé trai dừng bước lại.
- Nói đạo lý, sau đó lại tiện thể đánh gãy một chân đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận