Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 850: Cái đầu tiên! (1)

Đúng vào lúc này.
“Rầm!!!”
Kính thủy tinh trên xe đã rạn ra một mảng lớn.
Một khuôn mặt vặn vẹo đến biến hình dán lên trên kính chắn gió.
Đây là khuôn mặt của một nam thanh niên.
Hai hốc mắt của anh ta trống rỗng đến dọa người.
Máu tươi.
Bắt đầu chậm rãi chảy xuống.
Dọc theo khe hở đã nện ra trên kính chắn gió bắt đầu không ngừng lan tràn xuống.
Giống như song cửa sổ trên kính thủy tinh vào mùa đông.
Chỉ không lan xuống màu máu.
Có người nhảy lầu.
Không.
Mưu sát!
Lão Trương lập tức đẩy cửa xe ra, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Ở trên đó, có thể thấy được rõ ràng một cửa sổ sát đất bị vỡ ra một lỗ lớn.
Lão Trương xoay người, đi kiểm tra nam thanh niên bị ném lên trên xe, đối phương mặc áo dài trắng, chắc là bác sỹ của bệnh viện này đi.
Đã.
Không còn thở.
- Cô nhanh chóng đi gọi trợ giúp, tôi đi trước!
Lão Trương không đợi cảnh sát Trần xuống xe đã xông vào cửa chính bệnh viện trước.
Sắc mặt cảnh sát Trần xanh mét xuống xe.
Cô liếc nhìn người mới vừa ngã chết ở trên kính chắn gió ô tô trước.
Rồi lại nhìn về phía bóng lưng lão Trương càng lúc càng đi xa.
Một lần này.
Cô không mở miệng kêu lão Trương ở lại nữa.
Bởi vì.
Một lần này.
Cô nổi giận.
Cô ngẩng đầu.
Nhìn lên chỗ tầng lầu trong tòa nhà cao tầng kia.
Trầm giọng nói:
- Tôi đã định đi, tôi đã chuẩn bị đi rồi;
- Ông lại còn không chờ nổi tôi đi ra xa thêm một chút sao?
- Tôi nể mặt ông.
- Ông thật sự lại.
- Thở gấp rồi?
Dưới đèn đường.
Bóng dáng của cảnh sát Trần.
Trên đỉnh đầu.
Dần dần mọc lên một... cái sừng.
Nhiệt độ của hiệu sách khiến Châu Trạch hơi khó chịu, luôn cảm thấy thật buồn bực.
Là người của hai thế giới, anh vẫn chưa hề chính thức ở lâu chỗ phương bắc, mà cái gọi là hệ thống sưởi, cơ bản đến Từ Châu chỗ phương bắc nhất của Giang Tô đã gần như dừng lại.
Vẻ xa xỉ vào giữa trời đông đám đàn ông già trẻ đông bắc mặc áo ngắn tay ngồi trong phòng ăn kem.
Đối với người lớn lên ở vùng Thông Thành, cơ bản không thể trải nghiệm được.
Châu Trạch thích lạnh, chống được đông lạnh, anh chính là người lợi hại kể cả trong tủ lạnh cũng có thể ngủ ngon, nhưng vì suy nghĩ cho những người khác ở trong phòng khách, không có cách nào biến hiệu sách thành nơi lạnh giá.
Bạch hồ vốn không coi mình là người ngoài, người phụ nữ rất xinh đẹp, kể cả có tự tin này, dù sao chân trời nào thiếu chó liếm.
Ừm.
Trừ bỏ trong hiệu sách.
Ông chủ trong hiệu sách, cô câu dẫn không được, không đúng, là có câu dẫn nhưng anh vốn không hề có phản ứng!
Còn lão già hư hỏng kia, thích người lớn tuổi, thật ra tuổi của cô cũng lớn, còn lớn hơn phần lớn phụ nữ, nhưng lão già hư hỏng kia muốn nhìn người xem như lớn tuổi, vậy không có cách nào.
Về phần đầu bếp kia.
Một người đàn ông.
Dáng vẻ lại xinh đẹp giống như mình, rốt cuộc là ai câu dẫn ai?
Chỉ có mỗi một luật sư có thể chơi trò mặt mày đưa tình với mình nhưng hiện giờ lại vẫn còn làm “Viện điều dưỡng đêm khuya” ở Tứ Xuyên;
Bạch hồ cảm thấy mình hơi tịch mịch, tắm rửa xong, cô lập tức lên lầu về căn phòng mình mới vừa thu dọn xong.
Lần này khi lão đạo trang hoàng lại đã mở rộng lầu hai ra một chút, giữ lại kết cấu vốn có, thông với vườn rau bên kia, tương đương với lại mở ra thêm vài phòng, cũng không phải buồn lo không có chỗ ngủ.
Bạch hồ nằm trên giường, đùi ngọc vắt ngang, cầm một quyển tạp chí “Vista nhìn thiên hạ” đã tiện tay cầm lấy từ trên giá sách kia, tùy tiện lật qua.
Lật lật, cô cũng hơi mệt mỏi, cô quyết định đi ngủ.
Vứt tạp chí xuống dưới giường, cô nằm xuống, mở to mắt, nhìn lên tấm lót trần nhà.
Theo bản năng trong đầu hiện lên một màn khi mình đi tắm vào đêm đó.
Lão đầu kia đột nhiên xuất hiện.
Dùng một cây sáo.
Chặt đứt đuôi của mình.
Trên khuôn mặt vốn xinh đẹp động lòng người hiện lên vẻ dữ tợn, cô hận, cô chắc chắn hận rồi, hận nghiến răng nghiến lợi.
Lão già kia.
Thiếu chút nữa hủy cô đi!
Bà đây vùng lên đã bao nhiêu năm.
Chưa hề uất ức như vậy!
Cô nhắm mắt.
Chuẩn bị nghỉ ngơi.
Thật ra tinh lực của cô vẫn đủ, nhưng dù sao hiện giờ không có chuyện gì làm.
Cô cong chân, nằm nghiêng, từ phía sau nhìn sang, cặp mông rất tròn mê người kia đủ để cho ngoài chín phẩy chín đàn ông không khống chế nổi bản thân.
Nhưng mà.
Vừa nhắm mắt không bao lâu.
Cô đã lại mở mắt ra.
ừm.
Hình như chỗ nào không đúng?
Bạch hồ ngồi dậy trên giường.
Cô không biết cảm giác không đúng này xuất phát từ đâu.
Nhưng cô dù sao cũng là đại yêu đi ra từ trong rừng rậm, vẫn phải có chút mẫn cảm đó.
Cô xuống giường, bắt đầu quét mắt khắp cả căn phòng.
Bởi vì là căn phòng mới mở ra, không phải là phòng ngủ của nhân vật quan trọng trong hiệu sách, cho nên khi lão đạo trang hoàng và thiết kế làm diện tính không lớn, nhiều lắm chỉ là kiểu phòng khách nhỏ.
Căn phòng.
Chỉ có một chút như vậy.
Khi bạch hồ cũng bắt đầu hoài nghi bản thân.
Ánh mắt của cô đột nhiên trợn thẳng!
Trên giường mình mới vừa nằm.
Rõ ràng xuất hiện một thỏi vàng!
Vàng lớn chừng nắm tay người thanh niên, im lặng nằm ở đó.
Hô hấp của bạch hồ bắt đầu trở nên dồn dập.
Cô nhận ra thỏi vàng này.
Đúng vậy.
Cô nhận ra!
Không chỉ có “Rồng” trong truyền thuyết mới có đam mê thu thập bảo tàng.
Yêu vật đã sớm mở linh trí này, cho dù còn chưa thể hóa thành hình người, nhưng sẽ cố gắng đi sưu tầm một ít “Vàng bạc” của xã hội loài người.
Bạch hồ lắc lắc đầu.
Tự giễu cười cười.
Đây.
Đây sao có thể chứ?
Cô quay đầu lại, mở cửa phòng, hành lang không có người, nhưng mà, khi cô đi ra khỏi phòng, cô lại phát hiện mình đang đứng trong một linh đường.
Gần đó.
Có người khóc.
Có người gào.
Tiếng khóc pha lẫn ồn ào.
Khói bụi của vật dễ cháy khiến cho người ta hít thở không thông kia.
Khiến cho người ta gần như hỏng mất!
- Đáng chết, ai đang lấy ảo cảnh trêu đùa bà!
Bạch hồ thét to.
“Leng keng!”
“Leng keng!”
“Leng keng!”
Có tiếng va chạm truyền đến.
Âm thanh này giống như từng tiếng sâu độc đòi mạng.
Lần lượt giã lên trái tim bạch hồ.
Bạch hồ hơi rối loạn.
Cô hé miệng.
Phía sau xuất hiện ba cái đuôi.
Tất cả chung quanh cũng bắt đầu vặn vẹo lên.
Ánh mắt màu xanh biếc nhanh chóng nắm bắt được một chỗ nứt.
Hai tay cào qua.
“Rào rào”
Một tiếng.
Tất cả tình cảnh mới vừa rồi đều biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận