Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1806: Run rẩy (2)

Nhưng loại xúc cảm này, loại chuyển động tương tác với nhau này, giọng nói này, thực sự đã đủ đánh cho Nửa gương mặt rơi vào vực sâu vô tận, thậm chí anh ta còn không dám nghĩ tới, nếu như chờ đến lúc vị này thực sự dùng trạng thái mạnh nhất để xuất hiện, thì trên đời này, trong tam giới này, rốt cuộc còn có ai, có khả năng có thể xứng đáng được liếc mắt một cái?
Hiên Viên kiếm sao?
Hiên Viên kiếm... sao…
Nhưng cũng đúng vào lúc này.
Trong tầm mắt của Nửa gương mặt, phát hiện ở đằng trước, lấy con rối nam giới kia làm ranh giới, ở sau lưng con rối nam giới, giống như một màn hình bị phân chia ra vậy, ở đó xuất hiện một hoàn cảnh khác với một phong cách vô cùng không phù hợp.
Bên dòng suối nhỏ, có một gốc đại thụ.
Dưới tán cây, có một lão ăn xin đang nằm.
Lão ăn xin kia, hơi thở của ông ta đã rất mong manh rồi, cũng không biết là đói, hay là bản thân cũng đã bị bệnh nặng quấn thân.
Ông ta giống như là đã ngủ thiếp đi, hoặc giả là đã hôn mê, nằm ở nơi này, có lẽ, không được bao lâu, thì sẽ biến thành một bộ thi thể lạnh như băng.
Mà lúc này, từ phía sau gốc đại thụ, có một bóng người đi ra.
Đây là... chính anh ta!
Đôi mắt của Nửa gương mặt mở thật to, người ở trong khung cảnh kia, đúng là anh ta, mà lão ăn xin kia, tự nhiên anh ta cũng đã nhớ ra.
Một màn này.
Thật ra thì chính là ký ức của anh ta.
Bởi vì nguyên nhân anh ta đang chống đỡ kết giới ký ức này, cho nên khó tránh khỏi sinh ra sự cộng hưởng với kết giới, cộng thêm, bởi vì tác dụng của vị ở bên cạnh này, khung cảnh bị chia cắt ra một nửa, bắt đầu hiện ra ký ức của anh ta.
Lúc này, nếu như Châu Trạch ở nơi này, đoán chừng có thể lập tức phân biệt được, lão ăn xin này, chính là bệnh nhân mà anh đã cấp cứu trước khi anh xảy ra tai nạn giao thông vào năm đó, chính lão già này, trong quá trình cấp cứu đã dùng móng tay của anh ta cào rách cánh tay của anh.
Trong khung cảnh.
Nửa gương mặt đi tới trước mặt của lão ăn xin.
Anh ta mở lòng bàn tay ra, bên trong có một ngọn lửa màu xanh.
- Ha ha, 3000 năm của anh, tôi lấy đi đây.
- Tôi và anh, cũng đã tách ra.
- Doanh câu à Doanh câu, anh vẫn luôn coi tôi là chó của anh, nhưng đoán chừng anh có nằm mơ cũng không ngờ tới, chính mình cũng sẽ có ngày hôm nay đúng không?
- Yên tâm đi, rốt cuộc thì tôi và anh cũng đã có một đoạn duyên phận, tôi được sinh ra từ anh, hiện tại anh suy yếu đến như vậy, tôi còn thực sự rất sợ anh không luân hồi được đấy.
- Tôi sẽ không để cho anh biến mất, tôi muốn anh tiếp tục tồn tại, tôi muốn ngươi tiếp tục luân hồi, tôi muốn tương lai anh tận mắt chứng kiến:
- Tôi.
- Mang những kẻ thù của anh năm đó, giết chết từng kẻ một như thế nào.
- Tôi.
- Còn mạnh hơn anh!
Nửa gương mặt ngồi xổm xuống.
Từ từ đưa thứ giống như ngọn lửa màu xanh ở trong lòng bàn tay về phía vị trí lồng ngực của lão ăn xin, đồng thời, còn tự nhiên cười nói:
- Cũng không biết, anh có thích bộ thân thể mới mà tôi chuẩn bị cho anh hay không, có thích… con chó mới mà tôi vừa tìm cho anh hay không.
Ngọn lửa, bị Nửa gương mặt đưa vào bên trong cơ thể của lão ăn xin.
Linh hồn và nhục thân của lão an xin, sẽ trở thành một vòng ký sinh mới của Doanh câu.
Mà khung cảnh.
Vào lúc này, rốt cuộc cũng đã ngưng lại rồi.
Nửa gương mặt trơ mắt nhìn một màn ở trước mặt này.
Ở trong lòng.
Đã run rẩy tới cực điểm.
Đồng thời.
Bàn tay kia vẫn đang chậm rãi vuốt ve tóc của anh ta.
Chậm rãi nói:
- Thích… lắm…
Bạn cần đăng nhập để bình luận