Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 599: Môn hạ của Thái Sơn phủ quân hành tẩu!

Bọn họ không tới địa phương khác, tìm một nhà vệ sinh công cộng ngay phụ cận, đồng thời còn treo bảng hiệu "đang vệ sinh" ở ngoài cửa, sau đó Châu Trạch đè ép người chà lưng xuống người.
Cũng không phải ông chủ Châu thích tư thế này, mà là vì người chà lưng này thực sự rất dễ chạy trốn, cho dù WC này chỉ có một lối ra, nhưng chỉ cần bạn cho anh ta có cơ hội và thời gian, anh ta có thể trực tiếp chui ra từ trong đường cống ngầm của nhà cầu.
Luật sư An tìm tới ngay sau đó, sau khi thanh toán xong, anh ta mặc quần áo, đi tới rồi, anh ta đạp thẳng một đạp vào người chà lưng.
- Mẹ mày!
Từ góc độ thù riêng, lúc trước bản thân mình thiếu chút nữa bị thằng này cắt linh hồn, thật sự là thiến tinh thần.
Từ góc độ công cộng, mấy người tử vong vì "bệnh dại" phát tác đều do tên này gây ra.
Một đá này.
Rất hả giận.
- Anh có thể thẩm vấn chưa?
Châu Trạch nhìn về phía luật sư An, có thể nói rằng, chuyện này luật sư An am hiểu nhất, dù sao anh ta cũng từng là người gặp hình phạt địa ngục.
Ai ngờ luật sư An lại lắc đầu, nói: - Ảo cảnh của tôi không thể khống chế nổi thằng này, mới vừa rồi thiếu chút nữa tôi đã bị cắn trả.
Châu Trạch thở dài, nói với người chà lưng:
- Vậy mày có nguyện ý nói ra thân phận của mình và mục đích khiến mày làm những chuyện này không?
Người chà lưng nghễnh đầu.
Thấy chết không sờn!
Châu Trạch gật đầu.
- Vậy mày đi chết đi.
Nói xong.
Móng tay Châu Trạch đâm vào ngực người chà lưng!
- Ách... ...
Hai mắt người chà lưng trợn trừng.
Dường như hơi không dám tin tưởng.
Dứt khoát như vậy sao?
Ngươi không hỏi nữa sao?
Ta không thể cứng rắn thêm một chút sao?
Quá trình đâu?
Gài bẫy đâu?
Thành ý và bậc thang của song phương đâu?
Móng tay Châu Trạch thuận thế quấy một cái.
Chỉ nghe trong thân thể đối phương truyền đến một trận vỡ vụn.
Từ miệng vết thương của người chà lưng không hề có máu chảy ra, thậm chí ngay cả chất lỏng cũng không có.
Châu Trạch lại thu hồi móng tay, thuận thế rút ra từng đoàn từng đoàn gì đó rất chán ghét, hệt như tóc.
- Tôi... ...
Người chà lưng còn chưa chết.
Đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện.
- Mả mẹ nó, sao mày bẩn vậy!
- Phốc!
Móng tay lần thứ hai đâm vào!
Mày làm một kẻ bị bệnh thích sạch sẽ cảm thấy kinh tởm.
Đi chết đi!
- Ách... ... – Người chà lưng.
- ... ... - Luật sư An.
Luật sư An rất muốn nhắc nhở Châu Trạch, dường như tên này đang định nói cái gì, nhưng xem tâm tình của ông chủ như bị kích thích, càng không ngừng dùng móng tay đâm vào rút ra nhiều lần như châm cứu, anh ta buộc lòng phải mím môi, không nói gì.
Rốt cục, đại khái là đâm ra mười mấy lỗ thủng trên cơ thể người chà lưng, Châu Trạch mới ngừng lại.
Người chà lưng như búp bê bị xì hơi.
Thân thể đã trở nên có chút khô quắt.
Thằng này không phải người bình thường, có lẽ trước kia anh ta phải, nhưng hiện tại chắc chắn là không phải, điểm này, vào lúc cơ thể hắn ta có thể hòa tan trong bồn tắm, theo dòng nước cùng chảy vào lỗ thoát nước là có thể nhìn ra.
Cho nên.
Những lần đâm liên tiếp như vậy vẫn chưa thể đâm chết anh ta, cũng không phải quá khó hiểu, đương nhiên, nhất định là anh ta đang rất khó chịu.
- Tôi... ... Tôi nói!
Người chà lưng nhận thua.
Mặc dù hiện tại anh ta đã người không ra người quỷ không ra quỷ, nhưng anh ta vẫn muốn sống.
- Lão An, trông chừng anh ta, tôi đi rửa tay.
... ...
Xe dừng lại trước một thôn trong huyện Như Cao.
Nói là thôn nhưng thật ra nơi này không thể tính là thôn, bởi vì vào mười năm trước, nơi này đã từng di chuyển tới khu nông thôn kiểu mới, thôn dân bên trong đã sớm bị dời hết vào từng dãy tiểu lâu biệt thự chỉnh tề.
Nơi này vốn là một nơi thuộc diện khai phá, thôn dân cũng đã bị di dời gần hết, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, hạng mục ấy lại bị ngừng trệ, nơi đây cũng trở thành một vùng phế tích.
Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Châu Trạch đưa tay chỉ người chà lưng bị trói hai tay sau lưng, trên người còn bị dán bùa.
Hỏi:
- Anh lấy bùa này từ đâu ra vậy? Lấy chỗ lão đạo sao?
- Lúc đầu tôi đòi lão ta, nhưng con hàng này cứ luôn mồm nói đây là lá bùa tổ truyền…
- Chỉ còn lại một tấm, còn nói trước đây đã dùng hết, thực sự chỉ còn một tấm duy nhất.
- Sau đó lão ta móc bùa từ trong đũng quần ra, rất trân trọng, rất luyến tiếc, rất đau lòng, đồng thời trên lá bùa còn kèm theo mấy sợi lông xoăn tít đưa cho tôi.
- A... ...
Ông chủ Châu nở nụ cười.
Hình tượng này.
Anh đã từng gặp rất nhiều lần, mỗi lần lão đạo dùng lá bùa, lão ta đều nói đây là lá bùa tổ truyền, chỉ còn lại một tấm duy nhất này.
Nhưng lần kế, lão ta vừa sờ đũng quần, lại có thể móc ra.
- Sau đó vẫn là tôi dùng điện thoại mới, đổi lấy hai mươi, ba mươi tấm từ chỗ Hầu Tử.
Nói xong, luật sư An căm hận lấy tay khoa tay múa chân, nói:
- Tôi nhìn thấy rất rõ, trong túi đeo chéo của Hầu Tử còn một xấp thật dày.
Lão đạo thật sự rất tốt với tiểu Hầu Tử.
- Mẹ, lúc trước ở phòng tắm không mặc quần áo, cũng không mang theo bùa bên người, nếu không sao thằng này có đường chạy.
Nói xong, luật sư An lại đưa tay tát vào miệng người chà lưng vài tát.
- Mày chạy đi, mày lại chạy cho lão tử xem!
Ông chủ Châu không nói gì, ngược đãi người kia thực sự không khiến anh cảm thấy khó chịu chút nào, phải biết rằng, mấy người bị "bệnh dại" kia trước khi chết đã phải trải qua thống khổ tới cùng cực.
Hết thảy đều do thằng này tạo nghiệt.
Từ trình độ nhất định đến nói, anh ta càng đáng hận hơn những hung thủ giết người liên hoàn.
- Chính là chỗ này đúng không? - Châu Trạch đưa tay chỉ thôn bỏ hoang phía trước, chỉ còn lại mấy căn phòng có thể tính là ra hồn ra dáng.
- Đúng, các người đã đồng ý với tôi, sau khi tôi nói chuyện này cho các người biết, các người sẽ thả tôi.
- Yên nào yên nào, mày cũng biết đây là chuyện không thể nào đúng không. - Luật sư An phất phất tay: - Chẳng qua nể tình mày có biểu hiện tốt đẹp, tích cực vạch trần tố cáo đồng bọn, ngược lại tao có thể rút linh hồn mày ra đưa vào địa ngục, về phần cuối cùng mày có thể nhận được cơ hội đầu thai hay không, phải nhìn xem âm ty xử phạt mày thế nào.
- Xuống xe đi, vào xem.
Châu Trạch đẩy cửa xe ra, đi xuống.
Vừa xuống xe.
Một luồng gió biển ướt mặn đã xông vào mũi, thôn này rất gần biển.
Luật sư An đi tới bên cạnh Châu Trạch, nhỏ giọng nói: - Con hàng này không thể nào thành thật như vậy.
- Đúng là không thể nào, nói không chừng nó còn mưu đồ dẫn chúng ta tới sào huyệt của nó, sau đó chờ đồng bạn của nó đến giải cứu nó.
Trong lúc nói chuyện.
Nơi cổng thôn lại có thể xuất hiện ba bóng người.
Một ông lão.
Một nữ oa.
Một người đàn ông trung niên vác cuốc.
Ba người xuất hiện lúc nào, cho dù là Châu Trạch cũng không chú ý đến, lúc này, bọn họ đứng ở cổng thôn, coi như đang đứng ở vị trí đầu gió, gió biển phất qua, thân thể ba người bọn họ cũng bắt đầu đung đưa.
Như từng người giấy.
- Người giấy này làm hay thật.
Luật sư An nghiêng đầu cẩn thận đánh giá: - Quá mẹ nó tinh xảo.
- Người tới là khách, chủ nhân nhà tôi cho mời.
Ông lão làm ra tư thế xin mời.
Châu Trạch đặt ngón tay lên chóp mũi ngửi ngửi, nói: - Đã tắm giặt rất nhiều lần rồi nhưng vẫn có mùi.
- Mùi hải sản?
- Đánh rắm, là mùi bột nhão.
Châu Trạch duỗi lưng, tiếp tục nói:
- Hẳn con hàng trong xe là người giấy được bỏ thêm bột nhão, còn được nhét rất nhiều sợi tơ mà thành.
- Loại bột nhão này thường xuyên được dùng làm nhựa cao su, một bát trắng tinh, hiện tại rất nhiều người nông thôn làm giấy Zhizha vẫn dùng nó mà không dùng nhựa cao su có sẵn.
- Đi đi, vào xem, rốt cuộc là thần thánh phương nào.
- Cho dù là thần thánh phương nào, động tới việc buôn bán của tôi là không được.
Châu Trạch và luật sư An cùng nhau đi về phía trước, ngược lại không tiếp tục quan tâm người trong xe..
Trên thực tế.
Cũng đã tới đây.
Rất có thể chính chủ đang ở bên trong, con tôm nhỏ và vân vân ngược lại có thể không để ý tới.
Đi tới cổng thôn thì.
Châu Trạch dừng bước bên người lão già kia.
- Mời.
Ông lão lại đưa tay làm thủ thế xin mời.
Châu Trạch đưa tay.
Chọc một chọc trên người lão già này.
- Phốc!
Đâm ra một cái hố.
Còn có thể thông gió.
Ông lão lơ đễnh, tiếp tục giữ vững mỉm cười, tố chất tốt đẹp của phục vụ.
Luật sư An thấy thế, cũng đi tới trước mặt cô bé, nói: - Có muốn chú thông khí giúp cháu không?
Cô bé chủ động đi về phía trước mấy bước, ưỡn ngực, ý là tùy ý anh.
- Tôi không thích loại người quá chủ động.
Luật sư An khoát khoát tay, thu tay lại.
Đi về phía trong thôn.
Đi tới trước cửa căn nhà có thể coi là được bảo tồn phân nửa.
Ba người giấy lui về phía sau vài bước, bất động.
- Két..... ...
Cửa phòng bị mở ra từ bên trong.
Một cô gái trẻ tuổi đứng bên trong, mặc váy hoa, búi tóc, khuôn mặt tinh xảo, có vẻ hơi tái nhợt.
- Chậc chậc, nếu người này không phải làm bằng giấy thì tốt biết bao nhiêu.
Luật sư An có chút tiếc hận nói.
Bởi vì người phụ nữ này thật sự rất thanh thuần, cũng thật sự rất xinh đẹp, cao cấp hơn gấp vạn lần so với mấy thứ yêu diễm đê tiện được bán hơn taobao.
- Anh có thể kiến nghị với người chế luyện, lần sau dùng silicone làm.
Châu Trạch đề nghị.
- Hai vị, mời.
Châu Trạch và luật sư An liếc nhau, đi vào.
Trong phòng không đèn, nơi đây đã sớm bị bỏ hoang, có thể có điện mới là lạ, nhưng có hai ngọn nến trắng.
Một chiếc ghế thái sư.
Một lão già nằm nghiêng.
Ông lão này đã già tới không ra dáng.
Da trên mặt đầy nếp nhăn, tầng tầng lớp lớp, hai mắt nhỏ gần như đã bị da mặt che lại, không nhìn kỹ, thật không cách nào phát hiện được.
- Khụ... ...
Ông lão phát ra một tiếng từ trong cổ họng.
Người phụ nữ xinh đẹp từng được luật sư An đánh giá lúc trước lập tức quỳ xuống bên người ông lão, há mồm, tiếp đàm.
Ngực Châu Trạch phập phồng một trận, đồng thời còn thấp giọng hỏi luật sư An bên người: - Anh còn muốn không?
- Mỹ nhân vu.
- Mỹ nhân ngư?
- Vu trong ống nhổ, tỳ nữ thời cổ đại đều hầu hạ người khác như vậy. Thế nào, rất biến thái đúng không? Nghe nói vào triều Minh, con trai Nghiêm Tung đã phát minh ra phương pháp chơi đùa này.
Châu Trạch ngược lại không nhìn ra sự biến thái ghét bỏ từ trong mắt luật sư An, ngược lại có loại nóng lòng muốn thử.
Ông lão như một nhánh dây leo khô.
Dường như lão ta rất dùng sức nhướng mí mắt một chút.
Mắt nhỏ cố sức mà liếc qua Châu Trạch và luật sư An đứng trước mặt.
Sau đó lão hé miệng.
Trong nháy mắt trung khí mười phần.
Nói:
- Bình Đẳng Vương điện hạ.
- Lục Bình Trực, tiểu quan lại môn hạ hành tẩu trong ngục chữ Đinh của thập lục tiểu ngục.
- Bái kiến hai vị đồng liêu.
Đây có thể coi là tự giới thiệu.
Châu Trạch nhìn về phía luật sư An, chỉ thấy luật sư An có chút khó khăn mà nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhỏ giọng nói với Châu Trạch:
- Điện thứ chín Thập Điện Diêm La, Bình Đẳng Vương họ Lục, tư chưởng Thiết Võng A Tỳ địa ngục Phong Đô thành, ngoài ra còn thiết lập mười sáu tiểu ngục, lão ta là tiểu quan lại trong ngục chữ Đinh, một trong mười sáu tiểu ngục.
Châu Trạch không hiểu ra sao, anh nào biết mấy thứ cong cong cuộn cuộn trong địa ngục, chỉ có thể trực tiếp hỏi:
- Chức quan có lớn không?
- Quan thất phẩm trước tể tướng, anh cứ nói đi?
- Này...
- Lão già này đang cầm viên chức ra đè anh.
- Khụ khụ... ... Hai vị là quỷ sai bản địa đúng không?
Ông lão tự giới thiệu xong, dường như khí thế cũng giảm đi.
Có phần giống với quan viên ở kinh thành khinh thường quan viên nhỏ xíu ở huyện thành cũng nhỏ xíu, bất nhập lưu.
Luật sư An hít sâu một hơi.
Anh ta bước về phía trước nửa bước.
Quát to:
- Khụ khụ, nghe cho kỹ!
- Tôi chính là.
- Môn hạ hành tẩu thân phong của Thái Sơn phủ quân!
- Vong Chu Chưởng Đà ngự tứ của U Minh Chi Hải!
- Tuần kiểm kim bài đệ nhất của Âm ty!
- An Bất Khởi!
- ... ... - Châu Trạch.
- ... ... - Ông lão.
Dứt lời.
Lúc này, luật sư An chỉ vào lão đầu mắng to:
- Con mẹ nó!
- Mẹ nó mày đã lưu lạc tới mức này, còn muốn cầm viên chức ra dọa người?
- Thấy viên chức của lão tử thế nào?
- Có ... bị hù chết chưa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận