Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1142: Trầm luân (1)

Mà vị phán quan là nhân sĩ thời kỳ Thanh triều, vợ của vị đó vì giúp vị đó học hành khoa cử đã chịu hết đắng cay, vừa phụng dưỡng cha mẹ của vị đó, lại vừa nuôi dưỡng con cái, lại còn phải làm công để cho vị đó đi học.
Chờ đến lúc người đó được đề tên trên bảng vàng, trên đường trở về gặp phải sơn tặc, vợ của vị đó vì cứu vị đó đã khoác lấy y phục của chồng mà dẫn truy binh đi, sau đó vì giữ gìn danh tiết của bản thân không bị hủy trong tay sơn tặc, người vợ đó đã nhảy núi tự sát.
Sau đó, chuyện này kinh động đến triều đình, thiên tử hạ chỉ truy phong người vợ thành cáo mệnh, cũng coi như chấn động một thời.
Mà vị phán quan đó, từ đó về sau, cho dù là khi chết đi làm quan ở âm phủ, cũng vẫn luôn là kiểu mẫu “hộ thê cuồng ma”.
Sau khi luật sư An không cẩn thận để lộ chuyện ra.
A Bằng lập tức bị quan trên chèn ép gạt bỏ, cuối cùng là trực tiếp bị giáng cấp, đối thủ cạnh tranh chuyên nghiệp nhất đã bị chèn ép xuống, những ngày sau này của luật sư An đương nhiên vô cùng thoải mái, mà A Bằng, cuối cùng cũng không thể không xoay người nên đành phải đến đội chấp pháp, đội chấp pháp nhìn như phong quang, nhưng thật ra là tương đương với tiền đồ bị cắt đứt rồi!
- An Bất Khởi, tôi còn nhớ lúc trước sau khi tôi cho anh biết người phụ nữ đó bị chúng tôi xử tử, biểu cảm chết mẹ kia của anh, mấy chục năm qua, tôi vẫn luôn ghi nhớ.
Luật sư An hít sâu một hơi.
Mỉm cười nói:
- Dọc theo đường đi, tôi vẫn luôn khuyên bản thân đừng nóng giận, tức giận dễ dàng khiến người ta mất đi lý trí, nhưng tôi phát hiện tôi lại không làm được.
- A, anh bị tước đoạt văn tự xuất thân, hiện tại, trên người ngoại trừ chút vốn liếng còn sót lại này, còn lại, còn được mấy phần?
- Chỉ bằng chút vốn liếng này của anh, anh cho rằng anh có thể chiến thắng được tôi sao?
Luật sư An lắc đầu một cái.
Nói:
- Cộng thêm nó thì sao?
Vừa dứt lời.
Lúc này, sau lưng luật sư An xuất hiện hư ảnh của một con Bạch Hồ to lớn.
Tộc hồ yêu, am hiểu nhất chính là ảo thuật!
Luật sư An chép một cái miệng đến.
Vỗ tay phát ra tiếng.
Chỉ chỉ A Bằng ở phía trước.
Nói:
- Làm cho anh ta trở nên si ngốc cho tôi!
...
Đối với luật sư An mà nói, trong việc đánh nhau.
Chuyện đấu solo, không thể nào xảy ra được.
Có thể quần đấu thì tốt nhất là quần đấu, không thể quần đấu cũng phải tạo ra điều kiện quần đấu để đấu.
Thật ra thì, vào lúc này, thật đúng là có chút khi dễ người, chiến đấu sức mạnh tinh thần trong huyễn cảnh, mọi người vẫn là chó không chê mèo lắm lông, thuộc về giai đoạn giằng co.
Nhưng mà, luật sư An – người đã nuốt nội đan của Bạch Hồ, ở trong cơ thể, còn sót lại một phần ý thức của Bạch Hồ, những ý thức này vốn cần phải luyện hóa, chúng là nhân tố không ổn định cần tiến hành loại bỏ trước, đây mới là thao tác cơ bản.
Nhưng luật sư An không làm như thế, một phần là do làm như vậy sẽ có chút lãng phí, anh ta không bỏ được, mà bản thân lại là người mạnh về tinh thần lực, giữ lại một tia ý thức của Bạch Hồ bên trong cơ thể mình, nhất định chính là như hổ thêm cánh.
Mặt khác là là bởi vì hiện tại chính bản thân Bạch Hồ cũng đang ở trong tiệm sách, ít nhất trong thời gian ngắn, trừ phi ông chủ đột ngột qua đời.
Nếu không Bạch Hồ sẽ không có còn gì nguy hiểm nữa.
Giữ lại một tia ý thức của cô ta bên trong cơ thể mình, hệ số nguy hiểm cũng không lớn, còn có thể làm trợ thủ cho mình, rất tốt.
Lúc này, hư ảnh của Bạch Hồ trực tiếp gào thét xông tới, mang đến uy áp cực lớn.
A Bằng tách ra một phần ý thức ra để ngăn cản.
Nhưng mà.
Luật sư An lại nhân cơ hội này phát động tấn công lần nữa, đối kháng trên tinh thần lực, thứ luôn chờ đợi, thật ra thì chính là chút sơ hở này mà thôi.
- Ông!
Trước mắt A Bằng tối sầm lại, sau đó lại sáng lên.
Gã ta lúc này.
Đang ở trên một con phố cổ.
Trang phục của những người xung quanh đều mang đậm phong cách dân quốc.
Ở ngay trước mắt, chính là một cái lầu xanh, có rất nhiều chị em đang đứng mời chào ở trước cổng.
Nơi này cũng không tính là một khu cao cấp.
Thật ra thì, dù từ đầu đến cuối đã trải qua trăm năm, loại khu vực như thế này cũng có cao có thấp, phân biệt rất rõ ràng.
Cổ đại có hoa khôi bán nghệ không bán thân, thu được đủ sự kiêu ngạo và sự chú ý, cũng có kỹ nữ quần áo không đủ che người trong những kỹ viện cũ phải dựa vào việc đứng ở trước cửa không ngừng vuốt tóc dụ dỗ. (nguyên văn là bán thân không bán nghệ, có vẻ là nhẫm lần)
Hiện tại cũng có những hòn vọng phu ngồi trong công viên công cộng hoặc là trong những ngõ hẻm cũ, đồng thời cũng có những mặt hàng cao cấp hơn cái gọi là kiều nữ*.
(*nguyên văn là





– vòng ngoài: là ngôn ngữ mạng, chỉ những người bề ngoài làm những công việc nghiêm túc, chủ yếu là người mẫu, diễn viên, sinh viên, nhưng thực chất là gạ gẫm và kinh doanh xác thịt dưới cái mác những nghề nghiệp nghiêm túc)
Sắc mặt A Bằng lập tức trầm xuống.
Gã ta nhớ nơi này.
Đương nhiên gã sẽ không bao giờ quên nơi này.
Năm đó, đúng là gã bởi vì bị đòi nợ, đã tự tay bán vợ của mình vào nơi này.
Gã biết rõ, bản thân đã rơi vào thế hạ phong, rơi vào trong bố cục mà luật sư An bố trí, nhưng gã cũng không hốt hoảng, ngược lại lộ ra vẻ rất bình tĩnh.
Chuyện đầu tiên phải làm, là ổn định lại cảm xúc của mình, không để cho sơ hở của bản thân bị phóng đại, bởi vì là đối thủ là An Bất Khởi, A Bằng không dám ôm chút hy vọng gặp may mắn nào.
Sau đó.
Chuyện phải làm chính là chờ đợi một cơ hội để phá vỡ ảo cảnh này.
Chỉ cần tìm, chắc chắn sẽ tìm được.
Giả, tất nhiên đều là giả, trên cái thế giới này, không tồn tại huyễn cảnh hoàn mỹ tuyệt đối đến mức có thể đánh tráo với hiện thực!
Một chiếc xe kéo dừng ở cửa lầu xanh.
Luật sư An – cả người ăn mặc như con nhà giàu – bước xuống từ trên xe kéo.
A Bằng nhìn đến luật sư An ở trước mắt.
Luật sư An còn đưa tay lên tiếng chào hỏi với gã, nháy nháy mắt.
- Ha ha.
Trong lòng A Bằng cười lạnh một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận