Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1372: Bóng dáng cao như núi (1)

An Bất Khởi anh ta dựa vào thứ gì để ăn cơm chứ, người trong tiệm sách đều biết, nhưng đối phương lại đã hoàn toàn ngược anh ta ở ngay trên lĩnh vực mà An Bất Khởi anh ta am hiểu nhất.
- Anh ta cũng tới vì long mạch sao? - Canh Thần mở miệng hỏi.
- Hình như là tới vì pin - Luật sư An dừng một chút - Nhưng chắc cũng vì muốn long mạch.
Sau đó.
Mọi người vừa ăn vừa nghe luật sư An kể lại chuyện tối hôm qua một lượt.
Luật sư An cũng không thêm mắm dặm muối.
Chờ sau khi anh ta kể xong.
Châu Trạch vỗ tay một cái.
Nói:
- Nếu đều đã ăn xong, thu dọn đồ đạc, lên đường.
Tất cả mọi người đều gật đầu một cái, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Ngay cả luật sư An, cũng rất bình tĩnh mà đứng dậy, vác balo của mình lên.
Thật ra thì, trong lòng mọi người điều hiểu, chuyến đi tìm long mạch lần này, đứng ở góc độ của ông chủ mà nói, không có gì để mất.
Không cần biết có cao nhân nào lợi hại hơn nữa đi tìm long mạch hay không.
Cũng sẽ không từ bỏ.
Lão đạo cần có nó cứu mạng.
Doanh câu cần có nó để đột phá.
Châu Trạch không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng đôi khi không có lựa chọn nào khác, thật ra thì cũng đã có thể lược bỏ rất nhiều phiền phức rồi.
Giống như là sự chênh lệch khi thi vào trường đại học và thi vào nghiên cứu sinh vậy.
Trong trường cấp ba bình thường, mọi người cùng nhau học tập cùng nhau nhìn lên bảng đen và đếm ngược thời gian.
Nhưng trong lớp đại học thông thường, loại ví dụ kiểu trong số những người dự thi vào lớp lúc ban đầu, trong quá trình học có hơn phân nửa người đã buông tha, cũng rất thường gặp.
Nhàm chán tiếp tục đi về phía trước.
Từ buổi sáng đến xế chiều.
Con đường phía trước, bắt đầu dần trở nên khó đi hơn, đường núi bắt đầu dốc hơn đường đất bằng phẳng bắt đầu ít hơn, đi thẳng đến lúc gần hoàng hôn, Bạch Hồ mới ngưng dẫn đường, dừng ở nơi này .
Đến.
Nhưng chữ “đến” này, cũng không phải chỉ việc đã đến được mục tiêu, mà là đã đến một khu vực rộng rãi được chọn làm đích đến của hôm nay.
Tìm được vị trí sườn núi, dựng lều trại mới, tất cả đều có vẻ may mắn có trật tự.
Trên đường bắt được hai con thỏ và một con phi long*.
(Phi long: gà gô hazel, loài Bonasa bonasia, 1 loài chim trong họ chim Trĩ)
Thứ gọi là phi long cũng chính là chim phi long, tên khoa học là gà gô đuôi hoa, thường có danh xưng là “thịt rồng ở trên trời”, là một trong tám món ăn quý hiếm.
Chẳng qua là bữa sáng ăn thịt lợn quá dầu mỡ rồi, nên mọi người không còn hứng thú quá lớn với việc ăn thịt vào bữa tối như thế này nữa, vào lúc này, đã thể hiện được tầm quan trọng của việc có một đầu bếp ưu tú trong đội ngũ.
Hứa Thanh Lãng lấy ra một ít bột mì, lại dùng một ít rau củ dại, làm thành một món soup, ăn rất ngon miệng lại còn có thể no bụng.
Sau bữa cơm tối.
Luật sư An là người đầu tiên chui vào trong lều.
Bày ra tư thế tối nay cho dù có bị đánh chết cũng không đi ra ngoài lung tung nữa.
Không có chuyện gì thì thích bay ra ngoài như vậy làm gì chứ?
Nhiều lần đều gặp phải cao nhân như vậy, tìm kích thích sao?
Người ta không giẫm chết anh ta đó là bởi vì người ta lười, nhưng thường xuyên đi ở bên bờ sông có ai lại không ướt giày chứ?
Người phụ trách gác đêm tối nay là lão Trương cùng Lưu Sở Vũ.
Thật ra thì.
Trong doanh trại, người có thể thực sự ngủ được cũng không nhiều, ông chủ Châu ngược lại có thể ôm Oanh Oanh đi ngủ.
Những người còn lại đều ngồi tĩnh tọa.
Cho nên, trên căn bản, không tồn tại cái loại khả năng bọn họ sẽ bị đánh lén trong trường hợp không hề phát hiện một chút nào.
Tối nay Châu Trạch không có ý định vào lều quá sớm, mà lại cùng đi dạo trên sườn đồi ở trước mặt với Hứa Thanh Lãng.
Tối nay thời tiết tốt, trên trời, sao rải rác đầy trời.
Hứa Thanh Lãng tìm một tảng đá, ngồi dựa lưng vào đó.
Ngẩng đầu.
Nhìn bầu trời.
Đồng thời tay còn đang không ngừng bấm đốt ngón tay mà tính toán.
Ngược lại Châu Trạch cũng xem không hiểu chuyện phong thủy.
Cũng không tâm tư đi ngắm sao.
Cho nên cúi đầu.
Trầm tư.
Đã lâu rồi.
A.
Châu Trạch ngáp một cái, lấy thuốc ra, đưa cho Hứa Thanh Lãng một điếu.
Cũng không hỏi rốt cuộc lão Hứa có “xem” được gì hay không.
Không nên hỏi.
Hỏi thì chính là đã thể hiện bản thân không biết một chút gì cả.
Đến lúc gần khoảng tầm chín giờ.
Châu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng đồng thời đứng dậy, đi xuống.
Lúc quay trở lại lều trại, trên mặt hai người đều mang theo biểu cảm rất nghiêm túc, dường như đều có chuyện phải suy nghĩ.
Ít nhất.
Phải giả vờ ra vẻ một chút.
Nếu không, thật sự là cực kì đả kích tinh thần đấy.
Cũng không tiện giải thích việc hai người lén lén lút lút tụ thành một đôi đi dạo ở trên sườn núi, rốt cuộc là đã làm cái gì.
Ông chủ Châu bắt đầu nghỉ ngơi, anh có dự cảm, lúc này chính là thời khắc yên tĩnh trước cơn bão, mà thứ anh có thể dựa vào, chỉ có bộ thân thể này của mình mà thôi.
Bản thân anh phải dùng bộ thân thể này.
Doanh câu cũng phải dùng bộ thân thể này.
Vì để tránh cho trường hợp chi vượt quá thu, hoặc là, cho dù có muốn thu vượt quá chi thì cũng phải kéo dài trì hoãn thời gian một chút trước khi vượt quá hạch toán.
Điều chỉnh trạng thái của bộ thân thể này đến tốt nhất mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Lúc nửa đêm sau.
Lão Trương và Lưu Sở Vũ đổi ca rồi.
Luật sư An – người đã đi minh tưởng - cũng đã dậy rồi, dậy thì cũng đã dậy rồi, nhưng lần này anh ta sẽ không rời khỏi nơi dựng trại một bước nào nữa.
Đi tới bên cạnh lão Trương, hai người chia thuốc, cùng nhau phun mây nuốt khói.
- Luật sư.
- Hửm?
- Người tối hôm qua anh đã gặp, thực sự rất cao sao?
(*chữ cao trong “cao nhân”, ý chỉ lợi hại, ở đây là còn để chỉ cấp độ cao, do đoạn sau có chơi chữ với từ này nên sẽ không thay bằng từ khác)
- Cao, tương đối cao đấy.
Luật sư An cười một tiếng, tiếp tục nói:
- Yên tâm đi, thật ra thì anh cũng rất cao.
Trong doanh trại.
Những người vóc dáng cao quá nhiều.
Chậm rãi tính toán.
An Bất Khởi anh ta dường như chỉ có thể soát được một chút độ cao ở trước mặt bộ ba quỷ sai đám người Lưu Sở Vũ Nguyệt Nha Trịnh Cường mà thôi, so sánh với những người khác, anh ta chính là một đứa em trai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận