Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 405: Nữ bộc tự tu dưỡng

Xe lái về cửa phòng sách, luật sư An chuẩn bị cõng Châu Trạch xuống xe, thế nhưng một tay Châu Trạch gắt gao cầm lấy chốt cửa, đưa mắt nhìn chằm chằm chiếc bút máy đã rơi xuống vì khi lái xe quá nhanh gây ra.
Luật sư An khiếp sợ.
Lúc trước anh ta đã nói chuyện phiếm với lão đạo.
Lão đạo nói có đôi khi ông chủ nhà mình hơi tham tài.
Này con mẹ nó nào phải tham tài.
Đây quả thực là nghèo đến điên rồi!
Nghèo tới mức đêm hôm khuya khoắt muốn tới ngục giam trộm một cây bút máy cũ.
Cho dù hiện bản thân đã biến thành bộ dáng này, còn tâm tâm niệm niệm tới bút máy không buông tay.
- Ngoan, tôi từ bỏ, ngày mai tôi sẽ mua cây bút ngòi mạ vàng cho anh.
Nhưng Châu Trạch còn chưa buông tay.
- Được chưa.
Luật sư An khom lưng xuống, nhặt cây bút máy lên, đặt trong túi Châu Trạch áo, còn giúp anh kéo khóa túi áo lên.
Lúc này Châu Trạch mới buông tay.
Vừa rồi cố sức một trận.
Châu Trạch gần như ngất đi.
Luật sư An nhớ tới trước đây khi bản thân mình còn là người hầu, khi đó, tuần kiểm của mình đã kể cho mình nghe một câu chuyện.
Chuyện kể về cuối nhà Thanh.
Lúc ấy là thời đại quỷ sai tuần kiểm chạy đi câu từng vong hồn xuống địa ngục, nhưng ông lão kia còn chưa tắt thở.
Gần như đã vượt qua thời gian trên Sổ Sinh Tử.
Nhưng người ta còn chưa tắt thở, quỷ sai cũng không thể đi lên tươi sống bóp chết người ta, đúng không?
Lúc đó ông lão kia nằm trên giường, hấp hối sắp chết, chết sống không nhắm mắt, gắng gượng chống đỡ.
Người trong nhà đều cho rằng ông lão ấy còn tâm nguyện gì chưa dứt, còn có chuyện gì khiến ông lão không yên lòng, cần phải dặn dò.
Từng bước từng bước hỏi ông lão.
Cuối cùng.
Vẫn là tiểu thiếp của ông lão đi tới thổi tắt chiếc đèn đã được châm thừa.
Lúc này ông lão mới hài lòng nhắm mắt ngừng thở.
Nguyên nhân là vì châm nhiều đèn quá.
Lãng phí dầu thắp.
Dưới cái nhìn của luật sư An.
Châu Trạch và ông lão kia.
Không kém nhau bao nhiêu.
Châu Trạch bị luật sư An cõng vào phòng đọc sách.
Cũng may.
Người trong tiệm sách đã nhìn quen rồi.
Nếu như ông chủ nhà người ta chỉ tương đối lười biếng.
Cơ bản cũng phải ở trong phòng làm việc.
Có việc thư ký làm, không có việc thì “làm” thư ký.
Ông chủ nhà mình.
Nói làm biếng.
Anh thật sự làm biếng.
Nhưng anh luôn có thể làm ra một tư thế chuyên nghiệp không gì sánh được.
Lúc ra ngoài là đi ra ngoài.
Nhưng lúc trở về lại là nằm trở về.
Mọi người thường nói cảnh sát hình sự là nghề nghiệp nguy hiểm.
Nhưng tần suất ông chủ nhà mình thụ thương, không đúng, là tần suất bị thương nặng, đã theo kịp lính đánh thuê trên chiến trường.
Cũng bởi vậy.
Đối mặt với trường hợp ông chủ thường xuyên trọng thương trở về.
Tất cả mọi người trong phòng sách đều có kinh nghiệm phong phú.
Bạch Oanh Oanh đi trải giường chiếu, chuẩn bị cởi rồi giặt quần áo giúp Châu Trạch, còn cả tắm cho anh.
Lão đạo mau chóng kêu Hầu Tử đi tiểu.
Tiểu loli bĩu môi, tiếp tục ngồi phía sau quầy bar, sau khi cô ấy nhìn thấy Châu Trạch bị Bạch Oanh Oanh ôm vào phòng vệ sinh, lắc đầu, cảm giác như một người vợ hết hy vọng nhìn người chồng lêu lổng cả một đêm bên ngoài rốt cục cũng về nhà.
- Ông chủ, ông chủ còn có thể ngồi xuống không?
Trong phòng tắm, Bạch Oanh Oanh có chút bận tâm hỏi.
Trước đây khi cô ấy tắm giúp ông chủ, đều sắp xếp một chiếc ghế xếp nhỏ cho ông chủ, để ông chủ ngồi phía trên, sau đó bản thân mình sẽ tẩy rửa thân thể giúp ông chủ. Nhưng lần này vấn đề trên cơ thể ông chủ rất kỳ quái, cảm giác thân thể ông chủ cực kỳ hư nhược, thế nhưng trên người lại trong suốt, không có vết thương gì.
Châu Trạch lắc đầu.
Đầu anh choáng váng.
Anh hụt hơi.
Anh buồn bực.
Nhưng anh vẫn muốn tắm.
Đối với một người bị bệnh thích sạch sẽ mức độ nặng, nếu kêu anh phải lên giường đi ngủ trước khi chưa tắm, tuyệt đối là một chuyện không cách nào nhịn được.
Bạch Oanh Oanh hơi lúng túng một chút.
Ông chủ không thể nào ngồi xuống.
Lẽ nào mình lại đặt ông chủ nằm trên gạch men sứ, sau đó mình lại tắm cho anh?
Gạch men sứ rất lạnh.
Không đúng.
Hình như ông chủ không sợ lạnh.
Nhưng gạch men sứ rất cứng đó.
Nằm phía trên chắc chắn rất cấn, khẳng định là rất khó chịu.
Oanh Oanh nhớ lại dường như trong quyển


nữ bộc tự tu dưỡng


có ghi lại nội dung về tắm. Phương pháp tắm này khá giống với ngâm bồn, đòi hỏi một người làm miếng nệm hơi.
Trước tiên là bôi sữa tắm lên trên người mình.
Sau đó bản thân mình lại dùng thân thể bôi sữa tắm lên người ông chủ.
Anh anh anh!
Tức chết người!
Người ta quên mua nệm hơi rồi!
Trong phòng vệ sinh đã xả nước nóng, sóng nhiệt cuồn cuộn, Châu Trạch chỉ cảm thấy bản thân càng thêm khó chịu. Anh muốn nhắc nhở Bạch Oanh Oanh tranh thủ thời gian tắm cho mình, sau đó đưa mình ra khỏi đây. Nhưng sau đó, anh chỉ cảm thấy chính mình bị bế lên, sau đó bị đưa vào trong bồn tắm.
Trên người có nước ấm thấm vào, thoải mái không ít.
Ngay sau đó.
Lại có một thân thể trơn truột co dãn cũng ngồi vào bồn tắm lớn.
Bắt đầu đấm bóp lưng bôi sữa tắm giúp mình.
Cho dù hiện tại bản thân mình đang trong trạng thái mất máu.
Cho dù hiện tại bản thân mình rất suy yếu.
Nhưng loại cảm giác này.
Thật đúng là mẹ nó thoải mái.
Chỉ có điều mới vừa hưởng thụ trong chốc lát.
Châu Trạch đã gắng gượng mở miệng nói:
- Oanh Oanh à...
- Đây, ông chủ, ông chủ còn cần gì sao?
- Thay nước trong bồn tắm đi, nước nguội rồi.
- Ah, được, ông chủ.
Lần tắm này tắm đến rất thoải mái.
Chỉ có điều dường như nước trong bồn tắm lạnh nhanh hơn bình thường nhiều lắm.
Cuối cùng Châu Trạch bị Bạch Oanh Oanh ôm lên tầng, vào phòng ngủ.
Sau khi nằm lên trên giường, Châu Trạch thích ứng với độ cao của gối, lão đạo lại bưng một chén canh đi đến.
- Ông chủ uống canh đi, rất bổ, tôi nhịn rất lâu rồi.
- Hôm nay ông nấu canh? - Bạch Oanh Oanh hơi kinh ngạc mà hỏi thăm.
Sáng hôm nay lão đạo đã ra cửa, có người nói lão đi Lào Cai trợ giúp người, lão mới vừa trở về ngay trước khi ông chủ về nhà.
- Đến, uống đi ông chủ.
Lão đạo làm bộ muốn dìu Châu Trạch đứng lên để anh uống canh.
Châu Trạch nhíu nhíu mày, hỏi: - Trong canh có cái gì?
- Không có gì. - Lão đạo nghi ngờ nói.
- Có cái gì?
- Không có gì.
- Rốt cuộc có cái gì!
- Có nước tiểu của Hầu Tử... ...
Lão đạo ngập ngừng nói, đồng thời giải thích:
- Ông chủ, trước đây mỗi lần ông chủ thụ thương đều dựa vào nước tiểu bọc bùn của Hầu Tử để chữa trị. Lần này trên người ông chủ không có ngoại thương, nhưng thoạt nhìn lại càng suy yếu hơn, cho nên bần đạo cảm thấy, hẳn lần này uống thuốc sẽ có hiệu quả tốt hơn so với thoa ngoài da.
- Lão đạo... ...
- Ôi, tôi đây.
- Năm nay ông bao nhiêu tuổi rồi.
- Bảy mươi mốt.
- Lớn tuổi như vậy còn đi làm trong tiệm của tôi, thật không dễ dàng.
- Phải, phải, có thể theo ông chủ lăn lộn là phúc khí của bần đạo.
- Tôi hy vọng ông còn có thể lăn lộn giúp tôi thêm mười năm.
- Không có vấn đề, không có vấn đề!
- Vậy ông mau uống chén canh bồi bổ thân thể này đi.
- ... ... - Lão đạo.
- Ông chủ ông chủ, đây là canh chuẩn bị cho ông chủ mà.
Hai mắt Châu Trạch nhắm nghiền.
Lão đạo nhún vai, chuẩn bị bưng chén canh rời khỏi.
Ai biết.
Khi lão vừa bưng chén canh đi tới cửa thì.
Châu Trạch bỗng mở miệng nói:
- Uống hết.
- ... ... - Lão đạo.
Khuôn mặt lão đạo vặn vẹo thành hoa cúc.
- Uống hết.
Lão đạo gật đầu, lấy môi hơi nhấp một chút, chỉ cảm thấy miệng đầy chát chua.
Thấy Châu Trạch không tiếp tục gọi mình.
Lão đạo vội vàng bưng chén canh đi xuống.
- Hì hì, ông chủ, tôi còn tưởng rằng ông chủ thực sự để lão uống hết toàn bộ kia đấy.
Bạch Oanh Oanh ngồi lên giường, bóp chân cho Châu Trạch.
Ngươi có thể nói lão đạo có lòng tốt.
Châu Trạch làm như vậy hơi quá đáng.
Không không không.
Ngẫm lại xem trước đây khi lão đạo mua xe đẩy đi.
Cuối cùng chính lão phải ngồi lên, "tút tút tút" lái đi ra ngoài, vẻ mặt của lão cũng trướng thành màu gan heo.
Cho nên, có đôi khi rốt cuộc trong đầu lão đầu này đang suy nghĩ đồ vật gì.
Thực sự rất khó lý giải.
Lão đạo mới đi ra, Hứa Thanh Lãng đã đẩy cửa ra đi vào.
- Lần này thế nào?
Nói xong.
Hứa Thanh Lãng ngồi bên giường tỉ mỉ quan sát tình trạng Châu Trạch.
- Hư nhược thế này cơ à?
- Như vậy đi, đợi lát nữa tôi ra ngoài mua một ít gan heo táo đỏ, làm chén canh bồi bổ cho anh.
Châu Trạch gật đầu.
- Đúng rồi, còn có.
Hứa Thanh Lãng đứng dậy, đi ra ngoài, rất nhanh lại trở lại rồi. Trong tay cậu ta mang theo một hộp quà, rút ra, đặt trên tủ đầu giường Châu Trạch.
- Dịch lỏng máu người?
Bạch Oanh Oanh nhìn dòng chữ, thì thầm.
- Ừm, bình thường tôi cũng uống một chút. - Hứa Thanh Lãng chỉ chỉ Châu Trạch: - Anh cũng nên uống một chút đi.
- Đây không phải đồ uống... cho phụ nữ... sao?
- Đã vào lúc này rồi anh còn quản phận chia nam nữ gì.
Nói xong.
Hứa Thanh Lãng dùng ngón giữa nhẹ nhàng bắn một chút trên trán Châu Trạch.
- Già mồm cãi láo.
Nói xong.
Hứa Thanh Lãng trực tiếp rời đi, đoán chừng anh ta đi ra ngoài mua thức ăn.
Bạch Oanh Oanh bĩu môi, đưa tay xoa xoa trên trán ông chủ.
- Bút đâu?
- Ừm?
- Bút của tôi, bút máy.
- Bút máy? - Oanh Oanh sửng sốt một chút: - Hình như ở phòng vệ sinh.
- Lấy ra.
- Được ông chủ.
Oanh Oanh lập tức xuống tầng.
Kết quả tìm khắp phòng tắm mà không tìm được.
- Bút đâu rồi, bút máy của ông chủ đâu?
- Cây này sao?
Tiểu loli ngồi phía sau quầy bar cầm một chiếc bút máy cũ hỏi.
- Hẳn là nó.
- Vừa rồi tôi nhìn thấy nó trên mặt đất trong phòng vệ sinh. - Tiểu loli nói.
- Vậy được rồi, ông chủ muốn thấy nó, thoạt nhìn cây bút này rất quan trọng với ông chủ.
- A, anh ta bị thương thành như vậy còn kêu gào muốn lấy bút máy luyện chữ?
- Anh ta bị ngốc à.
Tiểu loli lắc đầu, tiếp tục đọc manga của mình.
- Ông chủ, bút máy đến.
Bạch Oanh Oanh nhanh chóng chạy về phòng ngủ, đưa bút cho Châu Trạch.
Thật ra cây bút này đã mất đi thần hiệu, nguyên nhân vì cây bút chân chính đã nằm trong cơ thể mình, trấn áp vị kia. Nhưng anh không thể vứt bỏ cây bút này, nói không chừng, sau này còn có thể dùng tới.
Hiện tại, điều khiến Châu Trạch an tâm là hai thứ mang tới uy hiếp lớn nhất đối với chính mình.
Hiện tại đang phong ấn giằng co lẫn nhau.
Cục diện này.
Rất tốt đẹp.
Oanh Oanh vẫn êm ái xoa bóp giúp ông chủ.
Ấn lấy ấn lấy.
Phát hiện ông chủ đã ngủ thiếp đi.
Nhưng cho dù là ngủ thiếp đi.
Trong tay ông chủ vẫn nắm bắt chiếc bút máy kia.
Oanh Oanh thử rút cây bút máy ra, nhưng tay ông chủ lại gắt gao nắm chặt nó, Oanh Oanh không có biện pháp, chỉ có thể cầm chăn đắp cho ông chủ.
Sau đó cô ấy ngồi xuống bên giường, lấy điện thoại di động ra, lên Taobao.
Tỉ mỉ chọn lựa một miếng đệm khí cực kỳ lớn.
Đặt hàng.
OK.
Giải quyết.
- Đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ kỳ vọng vào lần ông chủ bị thương tiếp theo.
Ngay sau đó.
Oanh Oanh nhíu mày, có chút ngập ngừng nói:
- Quên đi, ông chủ không bị thương thì tốt hơn.
- Nhưng ông chủ không bị thương sẽ không cần bản thân mình tắm giúp ông chủ.
- Không để mình tắm giúp ông chủ thì miếng lót giường này cũng không dùng được.
- Thật bối rối ah.
- Anh anh anh.
Mua đồ xong, Bạch Oanh Oanh nghiêng người nằm bên cạnh Châu Trạch, lấy switch bản thân mới mua từ trong tủ đầu giường, chơi


Tinh Lộ Cốc Vật Ngữ


.
Đây là một trò chơi kinh doanh nông trường rất lâu đời. Ở trong mắt rất nhiều người, hẳn nó đã quá cũ kỹ lạc hậu, nhưng đối với người thích nó, lại chơi rất vui vẻ.
Oanh Oanh trồng rất nhiều đồ ăn trong trò chơi.
Còn có một trại heo lớn.
Bên trong nuôi ba con heo.
Phân biệt tên:
Tiểu Hứa.
Tiểu Khả.
Tiểu Thu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận