Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1668: Người chung phòng bệnh (1)

Một hơi thở trực tiếp uống sạch nửa chai giấm.
Lão đạo – người nằm ở trên chiếc giường ở bên cạnh – khống chế xúc động muốn quanh Douyin của bản thân.
Đặt chai giấm xuống.
Thừa dịp trận phiên giang đảo hải còn ở bên trong dạ dày.
trong tràng vị cái này phiên giang đảo hải sức lực.
Châu Trạch cầm muỗng lên bắt đầu nhanh chóng lùa cơm.
Gió cuốn mây tan, ăn như hổ đói.
Lối ăn này rất không tốt cho cơ thể.
Nhưng cũng là điều duy nhất mà hiện tại Châu Trạch có thể làm được.
Sau khi ăn xong.
Châu Trạch nhắm mắt.
Khắc chế cảm giác muốn nôn của mình.
Một lúc lâu.
Mới chậm rãi mở mắt ra, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ha ha.
Thật đúng là tìm về cảm giác của năm đó mà, ăn một bữa cơm mà thôi, lại giống như đánh giặc vậy.
- Ông chủ, anh nói xem, tôi còn phải nằm ở đây bao lâu nữa chứ?
- Chờ lần sau khi tôi nói mớ ông chú ý nghe đi.
- Ầy… được rồi, ông chủ.
Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy mở ra, vài hộ sĩ nam đẩy một cái giường bệnh đi vào.
- Chuyện này là sao vậy?
Lão đạo có chút ngẩn ra.
- Thêm một giường, có một bệnh nhân đặc thù vừa mới tới.
Một hộ sĩ nam trung niên giải thích.
Thật ra thì, lúc nói ra những lời này, anh ta cũng có chút ngượng ngùng, không thấy mấy vị bác sĩ y tá kia đều không đi qua đây sao, trực tiếp để cho bọn họ đẩy giường bệnh vào đây chính là chuẩn bị để cho bọn họ đi chịu mắng mà.
Nơi này, coi như là phòng bệnh VIP rồi, người ta tốn thêm tiền để đổi lấy sự ưu đãi, dĩ nhiên phải được hưởng loại phục vụ này, bạn trực tiếp thêm giường vào phòng người ta, người ta có thể hài lòng mới là lạ đấy.
Nhưng lão đạo không những không tức giận, ngược lại còn ân cần hỏi:
- Bệnh nhân gì vậy?
- Dám làm việc nghĩa, hình như trên nhà cao tầng có thủy tinh rơi xuống, thiếu chút nữa đã đập trúng một đứa bé, một người dám làm việc nghĩa ở bên cạnh đã ôm đứa bé đi, nhưng chân của bản thân lại bị thủy tinh cắt trúng.
- Không còn cách nào khác, mong ngài thông cảm một chút, chờ lát nữa có thể còn sẽ có đài truyền hình đến phỏng vấn, nếu đặt người ta trong hành lang cũng quá khó coi đi.
- Được rồi được rồi, cứ như vậy đi, không sao đâu, không có vấn đề gì cả.
- Vẫn là lão ca anh dễ nói chuyện, ha ha.
Sau khi hộ sĩ năm sắp xếp giường bệnh xong, bên kia đã có ý tá đẩy cáng tiến vào.
Bệnh nhân trên người mặc một chiếc áo T-shirt màu đen, trên chiếc áo T-shirt còn bị rách thành lỗ, nhìn qua có chút cũ kĩ.
Chân bị băng bó đến nghiêm chỉnh chặt chẽ, còn có thể nhìn thấy vết máu thấm ra ngoài vải băng.
- Đại gia, người thân của bệnh nhân không có ở đây, ngài giúp đỡ trông chừng một chút nhé, nếu như có chuyện thì bấm chuông giúp anh ta.
Y tá nói với lão đạo.
- Được, không thành vấn đề.
Lão đạo đáp ứng.
- Được.
Đám y tá treo nước biển lên xong, sau đó ra ngoài.
Trong phòng bệnh.
Từ vốn dĩ là hai người, biến thành ba người.
- Người anh em?
Lão đạo thử đi đi gọi vị “nghĩa sĩ” kia.
- Ông chủ, anh ta không có phản ứng nha, haizz, vẫn còn thuốc tê nên chưa tỉnh đúng không?
- Chẳng qua là bị thương ở trên chân, lúc làm phẫu thuật gây mê một nửa là được rồi, hẳn là phải tỉnh rồi.
- Ha, thật sự tỉnh nha, còn mở mắt ra rồi kia.
Người đàn ông mở mắt ra, nhìn lão đạo một cái, không nói gì, ngay sau đó thì mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà của phòng bệnh.
- Còn đau không?
Lão đạo mở chế độ ân cần hỏi han.
Người đàn ông không nói lời nào.
- Muốn uống nước không?
Người đàn ông tiếp tục yên lặng.
- Ở chỗ tôi có bánh trứng gà đây.
Người đàn ông nhắm hai mắt.
Lão đạo cũng đành buông tha rồi, vốn tưởng rằng có thể tìm người tán gẫu một chút nữa chứ, nhìn qua thật đúng là một cái hũ nút mà.
Chẳng qua là có người ngoài này nằm ở chỗ này sau, mình và ông chủ cũng không thể tùy ý tán gẫu.
Lão đạo mở TV lên, điều chỉnh mức âm lượng nhỏ đi một chút.
Khoảng chừng một tiếng sau.
Cửa phòng bệnh bị đẩy mở ra.
Có mấy người phóng viên cầm “thương dài pháo ngắn” tiến vào.
- Các vị bạn xem thân mến, vị này chính là người ngày hôm nay...
Mấy vị phóng viên tình cảm dạt dào mà giới thiệu một đống lớn.
Sau đó đưa microphone cho người đàn ông,
- Địch tiên sinh, có thể nói với chúng tôi một chút, vào lúc chuyện xảy ra, lúc ấy trong lòng ngài đang nghĩ tới chuyện gì?
Người đàn ông yên lặng.
Yên lặng.
Yên lặng.
Yên lặng,
- Được rồi, lời nói của Địch tiên sinh quả thật làm cho chúng tôi rất lấy làm cảm động, khiến cho chúng tôi biết được nhân gian cũng có chân tình, cũng có người thực sự…
Phóng viên lại bla bla nói một tràng.
Sau đó cùng đi ra ngoài, bọn họ còn phải phỏng vấn bác sĩ chủ trị vân vân.
Lão đạo đưa tay sờ lấy một quả cam ở từ đầu giường, tự mình lột tự mình ăn.
Người đàn ông nhìn quả cam trong tay lão đạo một chút, trong mắt để lộ sự cân nhắc.
- Ăn một miếng?
Lão đạo hỏi.
Người đàn ông tiếp tục yên lặng.
Lão đạo nhún nhún vai, vết thương của ông ta vốn không nghiêm trọng lắm, sau khi ăn cam xong, tự mình xuống giường vào phòng vệ sinh đi tiểu.
- Ông chủ, anh có cần đi nhà vệ sinh không?
Lão đạo – đã đi vệ sinh về - hỏi Châu Trạch.
Châu Trạch gật đầu một cái.
Dưới sự giúp đỡ của lão đạo mà xuống giường, đọi sau khi đi tới cửa phòng vệ sinh, bởi vì nhà vệ sinh trong phòng bệnh có chỗ vịn, nên không để cho lão đạo giúp đỡ anh cùng đi vào.
Giải quyết xong.
Châu Trạch lại được lão đạo đỡ trở về giường bệnh.
Đôi mắt của người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm vào lão đạo, đến mức khiến cho trong lòng lão đạo dựng hết cả lông mao.
- Ông chủ, buổi tối ăn cái gì?
Vào lúc này đã xế chiều, nếu như muốn ăn chút gì ngon, quả thật bây giờ phải bắt đầu mua đồ ăn rồi.
- Cứ mua ở trong bệnh viện là được rồi.
Bản thân bệnh viện cũng có nhà ăn, tuy nói thức ăn đặt ở bên ngoài có thể tinh tế hơn một chút, nhưng đối với Châu Trạch – người hiện tại không có rượu Bỉ Ngạn Hoa ở bên cạnh mà nói, ăn cái gì cũng đều giống nhau thôi.
- Ừm, được.
- Khục...
Người đàn ông cất giọng.
Lão đạo nghiêng đầu qua, nhìn về phía người đàn ông, trong mắt lộ ra sự nghi ngờ.
Người đàn ông khẽ cau mày, dường như đang rơi vào trạng thái giãy dụa nào đó.
- Anh đang khó chịu chỗ nào sao, người anh em? - Lão đạo quan tâm hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận