Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1300: Lựa chọn của Deadpool (1)

Châu Trạch đang đứng ở bên cửa sổ uống nước trái cây sửng sốt một chút.
Ngược lại không phải là bởi vì bị dọa sợ.
Mà là đang suy nghĩ.
Người phụ nữ của tôi?
Người nào?
Lúc Châu Trạch đang chuẩn bị tiếp tục hỏi.
Đầu bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng máy bận “tút tút tút”.
Ông chủ Châu cố gắng hết sức duy trì trạng thái tinh thần của mình bình tĩnh.
Anh cảm thấy cái người gọi điện thoại cho anh rất khó hiểu.
Cho dù là bắt cóc, dù sao cũng phải ra một con số và điều kiện thương lượng gì đó, ít nhất, cũng phải để cho anh biết được rốt cuộc đối phương muốn gì, nhưng chỉ một câu đơn giản như vậy, là đã treo máy rồi?
Đây không giống như chiêu số thói quen lừa gạt điện thoại đơn giản.
Một nguyên nhân là, tiếng phổ thông của đối phương, rất không đúng tiêu chuẩn…
Một nguyên nhân khác là, nếu như những kẻ hành nghề lừa gạt qua điện thoại mà có loại tài nghệ gà mờ như thế này, đoán chừng thực sẽ đã chết đói từ lâu rồi.
Châu Trạch cố gắng hết sức để cho bản thân không đi suy nghĩ linh tinh.
Mở danh bạ điện thoại di động ra.
Không có chút do dự hay chần chừ nào.
Trực tiếp bấm vào số điện thoại của Oanh Oanh.
- Bíp… bíp… bíp…
- Alo, ông chủ!
Giọng nói quen thuộc.
Giọng điệu quen thuộc.
Đôi mắt Châu Trạch híp lại một chút, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Rất nhiều người sẽ cảm thấy, bình yên của bạn là bầu trời trong xanh của tôi, những lời này có chút quá mức làm màu.
Nhưng trên thế giới này, nếu như có một người mà mỗi ngày bạn mở mắt ra là đã có thể thấy người ấy ở bên cạnh mình.
Cũng là một loại chuyện cực kì hạnh phúc.
- Oanh Oanh, là em sao?
- Vâng? - Oanh Oanh ở đầu bên kia điện thoại dường như có hơi nghi ngờ - Ông chủ, anh làm sao vậy?
- Oanh Oanh à.
- Vâng, ông chủ!
- Kêu hai tiếng nghe một chút.
- Anh Anh Anh!
- Được rồi.
Đã xác nhận giọng nói xong, là hàng chính hãng ban đầu.
- Ông chủ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
- Không việc gì, chỉ muốn nghe tiếng một chút thôi.
- Ơ… A… hì hì.
- Được rồi, cúp máy đây.
- Vâng, ông chủ.
Châu Trạch cầm điện thoại di động.
Lắc đầu một cái.
Đúng vậy.
Mình nghĩ nhiều quá rồi.
Ai sẽ đi bắt cóc Oanh Oanh chứ.
Ai có thể bắt cóc được chứ?
Nhưng nên hỏi thì vẫn phải hỏi mọt phen, nếu không trong lòng mình sẽ bất an.
Chốc lát.
Ông chủ Châu lại bắt đầu suy nghĩ về định nghĩa “người phụ nữ của mình” một chút.
Do dự một chút.
Cuối cùng vẫn gọi đến điện thoại của bác sĩ Lâm.
Thật ra thì.
Hẳn cô mới là người phụ nữ của anh trên phương diện luật pháp.
Nhưng mà.
Rất nhanh thì điện thoại đã được kết nối.
- Alo, ông chủ!
Châu Trạch lấy điện thoại di động từ bên tai đưa tới trước mặt.
Xác nhận lại số điện thoại một chút.
Không sai nha…
- Ừm.
- Ông chủ, ngươi còn có chuyện gì sao?
- Tôi... - Châu Trạch suy nghĩ một chút, nói:
- Lại kêu một tiếng xem.
- Anh Anh Anh?
- Ừm, rất tốt.
- Hửm?
- Em đang ở đâu?
- Tôi đang ở nhà của bác sĩ Lâm nha, cô ấy vừa đi lấy tất chân cho tôi rồi, nói là phải phối hợp phong cách cho tôi, oa nha, trong nhà bác sĩ Lâm có rất nhiều tất chân nha, ông chủ, anh thích màu gì vậy?
- Ha… ha!
- Cô ấy đang ở nhà đúng không?
- A, đúng rồi, đây là điện thoại di động của bác sĩ Lâm mà, ông chủ, tôi để cho cô ấy nhận điện thoại.
- Không cần, tôi chỉ cần xác nhận một chút, có phải cô ấy đang ở nhà hay không, có phải là đang ở bên cạnh em hay không.
- Đúng vậy, ở nhà nha, cô ấy tới đây.
- Lâm tiểu thư, nghe điện thoại, ông chủ của tôi, chồng của... Ặc, ờ, ừmm… Điện thoại đây.
- A lô?
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của bác sĩ Lâm.
Là cô.
Cô cũng không sao?
- Có chuyện gì không?
- Cô ấy không quấy rầy cô chứ?
- Không có đâu, chúng tôi ở chung rất tốt.
Nếu là đàn ông bình thường nghe được cái loại “Chúng tôi chung đụng rất tốt” như thế này.
Đoán chừng, một cách tự nhiên, trong đầu trong đầu đã xuất hiện loại hình ảnh một một mũi tên hạ hai con chim rồi…
Nhưng mà.
Châu Trạch thì lại đang lầm bầm.
Vậy cái tên dở hơi vừa mới gọi điện thoại cho anh kia.
Rốt cuộc anh ta bắt cóc ai?
- Vậy thì tốt, không có chuyện gì.
- Ừm.
Cúp điện thoại.
Ông chủ Châu đưa tay chống cằm.
Bắt đầu suy nghĩ về nhân sinh: Tôi còn có người phụ nữ nào nữa sao?
...
Có người, rất nhiều người phụ nữ.
Lúc trước Châu Trạch xem báo còn nhìn thấy một nhà quý tộc ngã ngựa, mỗi lần quy tắc ngầm với một người tình mới xong, cũng đều sẽ giữ lại một cọng lông, lâu ngày, lại còn làm thành mấy cây bút lông.
Nhưng loại tình huống này, không tồn tại ở chỗ ông chủ Châu.
Không phải, anh giữ mình trong sạch đấy!
Lần trước từ chuyện mà Từ Nhạc dị dạng kia đã gây ra, có thể khiến cho Châu Trạch phân tích ra được nhân quả trong nháy mắt, đó cùng là nhờ tác phong sinh hoạt tốt đẹp “giữ mình trong sạch” nhất quán của anh.
Nghĩ đi nghĩ lại.
Từ đầu đến cuối ông chủ Châu vẫn không thể nghĩ ra được người thứ ba có thể gắn với thiết lập “người phụ nữ của mình” là ai.
Không nghĩ ra.
Châu Trạch lại gọi về số điện thoại xa lạ mới vừa rồi kia.
Rất nhanh.
Bên kia cũng nhận điện thoại.
- Alo, xác nhận được rồi chứ?
Phát âm tiếng phổ thông rất không đúng tiêu chuẩn lại lần nữa phát ra.
Xác nhận được cái gì?
Còn nữa, rốt cuộc là loại tự tin mù quáng của anh đến từ đâu vậy?
- Tôi...
- Anh không cần nói gì hết, tôi chỉ muốn anh đáp ứng tôi hai chuyện:
- Một là, một chiếc nhẫn thanh đồng, hẳn là anh có, bây giờ hẳn là anh đang đeo trên ngón tay của anh đi.
Châu Trạch nghe vậy.
Cúi đầu nhìn chiếc nhẫn thanh đồng trên ngón áp út bàn tay trái của mình một cái.
Đối phương nhìn trúng chiếc nhẫn này, Hồ tinh kia chỉ mới dọn vào ở gần đây, chắc là không phải tới vì Hồ tinh.
Chiếc nhẫn Thanh đồng này, ngoại trừ việc có thể tạo thành kết giới ra, dường như không còn tác dụng gì khác.
Ông chủ Châu không biết là, chiếc nhẫn này, thật ra thì tác dụng lớn nhất chính là “ngăn cách”, cũng không phải là kết giới được hình thành bằng phương pháp nhân tạo, mà là kết giới được hình thành từ sức mạnh “vô hình”.
Món pháp khí này.
Nếu mang khi độ kiếp.
Có thể phát huy ra công hiệu rất mạnh, có thể góp phần trợ lực rất lớn!
Ông chủ Châu không cần độ kiếp, cho nên không có loại cảm giác và hiểu biết này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận