Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 653: Đã từng thấy rồng chưa?

Nhưng người thường xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo, loại chém giết luận võ nhìn như "quạnh quẽ", nhưng thật ra song phương đều muốn tính toán sử dụng lực lượng đến từng li từng tí.
Không giống như trận chiến của Bình Đẳng Vương Lục và người đàn ông âm nhu trước đó, song phương đều trong trạng thái trọng thương, liều mạng một lần cuối cùng.
Vì thế lực lượng dư thừa do bọn họ tạo ra có thể đập chết đám quỷ sai đang xem náo nhiệt trên mặt đất.
Tràng diện kia nhìn như vô cùng to lớn, vô cùng náo nhiệt.
Trên thực tế lại rơi vào tầm thường.
- Meow!
Pháp tướng một con mèo cam bị ngón tay doanh câu bóp nát.
Ngay tiếp theo, ngực tên kia thường thị kia cũng bị doanh câu một đấm đánh sụp xuống.
Sau đó.
Doanh câu mở răng nanh.
Cắn nát cổ một tên thường thị khác.
Lại sau đó, móng tay bay lượn, quét bay con mèo đốm kia đi.
Cục diện năm người vây công.
Phối hợp cực kỳ thông thạo.
Linh động không chê vào đâu được.
Nhưng trước mặt doanh câu có thực lực và kinh nghiệm độc nhất vô nhị.
Rất nhanh đã sụp đổ.
- Rống!
Sau khi rít lên một.
Hai tay xé rách một tên thường thị.
Lại một chân đạp sụp một tên thường thị khác.
Rốt cục chiến cuộc cũng lấy kết cục năm tên thái giám lui về phía sau, tản ra mà ngừng lại.
Thường thị tê liệt bắt đầu khôi phục thân thể.
Thậm chí ngay cả con mèo bị xoắn nát cũng một lần nữa phục hồi như cũ.
Mà những thường thị không gặp tổn thương trí mạng, vào lúc này cũng lâm vào uể oải, gần như lung lay sắp đổ.
- Thật… Thú… Vị…
Doanh câu nở nụ cười.
Đối phương năm người.
Bị thương phân tán.
Hơn nữa giữa mọi người đều giữ gìn lẫn nhau.
Cho nên ban nãy, tuy bản thân mình nhiều lần thành công hung tợn sát thương đối phương.
Nhưng ngay cả một người cũng chưa chết.
Đám yếu sinh lý này.
Tự tuyệt đường dòng giống.
Nhưng giữa bọn họ lại có điểm chung.
Hai bên sống nhờ vào nhau.
Con nối dòng là dùng để kéo dài huyết mạch của bản thân mình.
Nhưng bọn họ chỉ cần tụ tập cùng nhau.
Sẽ tương đương với một loại bất tử bất diệt.
Đồng thời lại không bị con nối dòng trói buộc?
- Còn có thể đánh sao? - Châu Trạch có chút bận tâm hỏi.
- Không... Mệt...
Tuy rằng doanh câu trả lời như vậy.
Nhưng Châu Trạch đã có thể cảm thụ được trên người doanh câu truyền tới uể oải nhàn nhạt.
Mà năm thường thị chung quanh.
Trong mắt nhìn về phía doanh câu đều mang theo sợ hãi khủng bố.
Tạm thời.
Không ai dám lên.
Bởi vì bọn họ rõ ràng.
Lần kế, nếu lại bị đối phương xé nát.
Dưới tình huống tất cả mọi người tiêu hao quá độ.
Người bị giết chết kia.
Sẽ không cách nào phục hồi như cũ.
Một người.
Bằng sức một mình.
Vậy mà có thể đánh tới năm thường thị bọn họ liên thủ lại vẫn phải khiếp sợ như cũ!
60 năm sau.
Bọn họ là tồn tại có thể thay thế Thập Điện Diêm La.
Nhưng vào hôm nay.
Nhưng vào lúc này.
Đã bị người trước mắt.
Gieo ra sợ hãi không cách nào xóa nhòa!
Thậm chí bọn họ còn cảm nhận được.
Hình như đối phương còn chưa dùng toàn lực, hơn nữa có một chuyện bọn họ rất rõ ràng, đối phương còn chưa hoàn toàn khôi phục!
Doanh câu thở dài.
Mắt lộ ra vẻ suy tư.
Trong đầu.
Xuất hiện một bức tranh.
Châu Trạch rõ ràng.
Đây là doanh câu đang hồi ức.
Mà bởi vì lúc này anh đang nằm trong trạng thái "đặc thù".
Cũng tận mắt thấy doanh câu hồi ức.
... ...
Thiên địa thương mang.
Vô biên cuồn cuộn.
Trên một sơn mạch.
Doanh câu để trần nửa người trên.
Dãy núi dưới chân anh ta.
Là xương trắng do thi thể chồng chất mà thành.
Núi thây thành đống.
Ta vẫn bất hủ như cũ!
Nhìn về phía xa.
Dường như có thể nhìn thấy không ít kẻ địch đang sợ hãi.
Không ai dám lên trước.
Thậm chí ngay cả nhìn thẳng cũng không dám.
Đó là doanh câu, phù văn trên người hiển hiện.
Trong nhất cử nhất động.
Phảng phất như dính lấy tứ phương thiên địa.
Khi đó anh ta.
Cho dù ở sau đại chiến.
So với hiện tại.
Coi như là đỉnh phong!
- Các người muốn quỳ thì quỳ đi.
- Doanh câu ta.
- Không quỳ!
Lời này.
Nói cho những người phụ cận nghe.
Nhưng ánh mắt doanh câu.
Lại nhìn chằm chằm bầu trời.
Nếu muốn quỳ.
Trong lúc thiên hạ quy tâm.
Vì sao ta không quỳ hoàng đế?
Nâng cốc ngôn hoan.
Vốn là huynh đệ.
Huynh đã thành nhân chủ.
Liền muốn ta quỳ?
Ha ha.
Nếu ta nguyện ý quỳ.
Cần gì phải chờ tới bây giờ.
Trước đây quỳ hoàng đế.
Sau đó cùng nhau hưởng truyền thuyết miếu thờ.
Chẳng phải cái quỳ ấy càng có giá trị hơn?
Cái quỳ ấy càng quý hơn?
Quỳ đến càng có mưu đồ hơn?
- Ầm ầm!
Màn trời địa ngục.
Vào lúc này như bị xé mở.
Mà lúc này.
Trên bầu trời địa ngục.
Còn không huyết nguyệt.
Huyết nguyệt là thứ được đản sanh sau khi doanh câu ngã xuống.
Nó tại sao phải xuất hiện.
Là người hay là ngẫu nhiên.
Bởi vì không ai đi kiểm tra.
Cho nên cũng không người nào biết được.
Màn trời bị xé mở.
Hai tay thật lớn, lớn đến dường như có thể lật úp toàn bộ địa ngục chậm rãi rơi xuống.
Chộp tới doanh câu đang đứng trên núi.
Uy thế huy hoàng.
Giống như thương thiên nổi giận!
Làm cho người ta chú ý nhất là.
Một tay trong đó, trên ngón vô danh, dường như mang theo một chiếc nhẫn phong cách cổ xưa.
Hình ảnh hồi ức.
Vào lúc này ngừng lại.
Châu Trạch có chút không tận hứng.
Bởi vì bản năng.
Khiến anh nhận ra được, dường như tiếp đó anh có thể nhìn thấy chân tướng tên ngu ngốc cứng đầu rơi xuống.
Nhưng dường như doanh câu cố ý, cố ý không để mình thấy.
Khách khí như vậy sao?
Lão tử đã sắp phải chết với anh rồi.
Rõ ràng anh còn muốn che giấu?
Ánh mắt doanh câu nhìn khắp bốn phía.
Xa xa.
Còn có mây đen cuồn cuộn cuốn tới.
Phía sau mây đen.
Không biết ẩn chứa bao nhiêu nhân tài kiệt xuất đương đại của địa ngục!
- Tôi... ... Còn... ... Có... ... Việc... ...
Doanh câu mở miệng nói.
Không biết vì sao.
Sau khi nghe được câu này.
Trong lòng năm tên thái giám phía dưới nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Đại Trường Thu thiếu chút nữa đi ra khúm núm nịnh bợ mà thêm một câu: Ngài có việc ngài cứ làm việc của ngài trước đi, chúng ta sẽ không tiễn.
- Chết... Một...
Trong nháy mắt, đám thái giám ở đây im lặng.
Trong mắt.
Tràn đầy hoảng sợ.
Chết một.
Ý là.
Phải có một người chết!
- Hoặc... Toàn bộ... Các ngươi… Chết...
Doanh câu đưa ra điều kiện hai chọn một.
Hoặc là chết một người.
Hoặc là chết toàn bộ.
Anh ta đã đáp ứng với Bình Đẳng Vương.
Một con mèo một tên thái giám.
Là giá để Bình Đẳng Vương "bán mạng".
Trước hủy diệt Tống Đế vương thành, khiến Tống Đế Vương họ Dư bị thương nặng, chỉ là một chút tiền lãi trong đó.
Doanh câu là người giữ chữ tín.
Chuyện đã đồng ý với người khác.
Đương nhiên phải làm xong!
Đại Trường Thu cười "ha ha".
Đang chuẩn bị đi lên nói chút gì đó.
Vậy mà.
Lại vào lúc này.
Trong bốn thường thị bỗng nhiên một thường thị đưa tay kết ấn.
Trực tiếp đè lên vị trí thiên linh cái của chính mình.
Trong nháy mắt.
Linh hồn anh ta bắt đầu tan rã.
Chỉ là trên mặt anh ta.
Lại mang theo ý cười.
Cả người Đại Trường Thu như bị điện giựt.
Ba thường thị còn lại nhanh chóng vây đến trước mặt thường thị vừa "tự sát".
Trong mắt rưng rưng.
Gần như thất thanh khóc rống.
Đại Trường Thu cắn răng.
Anh ta muốn buông lời hào ngôn.
Anh ta muốn chủ động xin đánh.
Anh ta hận.
Anh ta nộ.
Anh ta không cam lòng.
Nhưng vào lúc này, anh ta lại quỳ sát xuống dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận