Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1807: Chân tướng!

Loại tình huống không thể tưởng tượng nổi như thế này, cả đời này Nửa gương mặt cũng chưa từng trải qua, cho dù là, người này, đã từng là người mà anh ta cho là quen thuộc nhất cả đời này.
Nhưng trước mắt, thế nhưng lại là người xa lạ nhất.
Rất nhanh, khung cảnh đã bị cố định ở một nửa đối diện kia, lại lần nữa bắt đầu chuyển động.
Nước suối, bắt đầu chậm rãi dâng lên, dần dần bắt đầu tràn ra.
Hình ảnh phía bên đó, rõ ràng là lập thể, nhưng lúc này, nhìn lại giống như là một mặt phẳng vậy.
Bên dưới gốc cổ thụ, chỉ còn lại một mình lão ăn xin.
Nước suối bắt đầu dâng lên tới chân của ông ta, sau đó lại dâng lên tới phần eo của anh ta, cuối cùng, đã dâng tới đỉnh đầu của ông ta.
Nhưng xu hướng dâng lên của nước suối cũng không vì vậy mà kết thúc, ngược lại vẫn tiếp tục dâng cao, cơ thể lão ăn xin, bắt đầu từ từ chìm sâu xuống.
Cảnh tượng dòng suối bên dưới gốc đại thụ khi trước, dần dần biến thành khung cảnh vực sâu.
Nơi này, lạnh giá.
Nơi này, khắc nghiệt.
Nơi này, cô tịch.
Nơi này, Nửa gương mặt, rất quen thuộc.
Không gian sâu thẳm này, hoàn cảnh đè nén này, giấc ngủ vô tận đủ để khiến cho người ta tuyệt vọng này, đã từng là cơn ác mộng kinh khủng nhất luôn quanh quẩn ở trong lòng anh ta.
Năm đó, nếu không phải anh ta dốc hết toàn lực, dùng thiên phú vượt trội và sự cố gắng khiếp người để quyết liệt một trận với Doanh câu, tách bản thân ra một cách độc lập, thì có lẽ, mấy năm sau, anh ta cũng sẽ chìm sâu vào trong cái hồ nước này.
Cơ thể của lão ăn xin, mặc dù là đang càng ngày càng chìm xuống, nhưng cũng không vì vậy mà trở nên mơ hồ, vẫn rất rõ ràng, theo việc độ sâu ở chung quanh đang không ngừng gia tăng, thì tầm mắt cũng đang dần trở nên càng rộng rãi hơn.
Rốt cuộc, lão ăn xin rơi đến đáy, có lẽ bởi vì tác dù nâng đỡ của mặt nước, lão ăn xin vốn đang ngồi, hiện tại lại trong tư thế đứng.
Ánh sáng ảm đạm, chiếu xuống nơi này.
Để lộ ra cảnh tượng ở bên cạnh lão ăn xin.
Ở chung quanh lão ăn xin, đang có vô số người đang đứng.
Bọn họ đang nhẹ nhàng chập chờn theo hồ nước, giống như những sợi rong biển rậm rạp chằng chịt sinh trưởng ở sâu bên trong hồ nước vậy.
Tất cả mọi người, đều nhắm hai mắt, giống như là đang ngủ say.
Nhưng mà, có vẻ như, thật ra tất cả mọi người đều đang “trợn mắt” suy nghĩ, đang nhìn bạn, bởi vì bất luận là ai nhìn thấy một màn ở trước mắt này, đều sẽ cảm thấy tê cả da đầu đi.
Nơi này.
Đã thủy táng những con chó của Doanh câu trong vô số năm qua.
Là viện bảo tàng tượng sáp của Doanh câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận