Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1316: Thời tiết thay đổi bắt đầu (1)

Châu Trạch đứng dậy khỏi ghế sô pha, quay lưng lại:
- Cũng may, ông ta đã tình nguyện tiếp nhận chữa trị, ông ta cũng tình nguyện ý tiếp nhận quá trình sinh lão bình thường của bản thân, nhưng vẫn không muốn trong lúc bất ngờ bởi vì một chuyện ngoài ý muốn gì đó mà ngỏm mất.
- Thật ra thì, có thể giống lúc trước khi chúng ta làm với lão Trương vậy, biến ông ta thành quỷ sai.
Ông chủ Châu nghe vậy.
Cười một tiếng.
Đưa tay sờ một cái cái mũi của mình:
- Tôi cũng không có mặt mũi lớn như vậy.
- Cho nên, hiện tại, tôi có thể làm được chuyện gì?
Không thể không nói, cái tên lão Hứa này vẫn rất trọng tình cảm, ở trong tiệm sách, thật ra cậu ta là người không tự do thoải mái nhất, nhưng cũng là người có tình cảm nhất.
- Sắp tới cải thiện thức ăn một chút đi, làm nhiều đồ ăn ngon một chút.
- Anh chắc chắn chứ?
- Nhưng phải chú ý điều độ, đừng có mỗi ngày đều là tổ yến hải sâm gì đó, tiền ăn uống là từ tài khoản tiệm sách, tôi sợ lỡ như chọc cho tôi đau rồi, tôi sẽ chỉ mong ông ta chết sớm một chút.
- Nói thật, đối với chuyện này mà anh cũng có thể nói đùa, thực sự khiến cho tôi rất bất ngờ.
- Không phải là chết một lần thôi sao? Có ai không phải người chết chứ?
Hứa Thanh Lãng đột nhiên cảm thấy Châu Trạch nói rất có đạo lý.
Có ai chưa từng chết chứ?
- Chuyện này, không còn cơ hội chuyển biến nào nữa sao?
- Coi như với tình huống xấu nhất, lão đạo sống thêm mấy tháng cũng không thành vấn đề, cũng không phải là tối nay lập tức trực tiếp kết thúc sinh mệnh, nhìn thoáng chút đi.
Châu Trạch nâng tay vỗ vỗ bả vai Hứa Thanh Lãng một cái.
- Tôi luôn cảm thấy, nếu hiện tại chúng ta là người có quan hệ thân thiết với ông ta nhất, hẳn là chúng ta nên làm chút…
- Thứ nhất, chúng ta không phải.
- Thứ hai, có lẽ, đã có người đang làm rồi.
- Nói vậy là có ý gì?
- Lão Hứa à, anh có biết không, nếu như có một lúc, cha mẹ của anh, trưởng bối của anh, tình nguyện quở trách anh, có nghĩa như thế nào?
- Có nghĩa là bọn họ vẫn còn quan tâm đến anh.
- Tách!
Châu Trạch búng tay phát ra tiếng.
Gật đầu một cái.
- Đúng vậy, có nghĩa là bọn họ vẫn còn quan tâm đến anh, cho dù anh có là tên phá của.
- Tôi không nghe ra được rốt cuộc ý của anh là gì, nhưng tôi có thể cảm giác được, chuyện này, dường như cũng không hỏng bét đến như vậy.
- Nhìn thoáng chút đi, mỗi ngày đều có người chết đi vào tiệm sách chúng ta, lại đều do anh chuẩn bị, không phải là nên sớm làm quen rồi sao?
- Ý của anh là, làm công việc nhân viên nhà tang lễ mỗi ngày hỏa thiêu thi thể, đợi đến lúc thiêu người thân của mình, cũng có thể thờ ơ không có chút xúc động nào sao?
- Thôi quên đi, tôi đi mua thức ăn, ông ta thích ăn đồ ăn khẩu vị Thiểm Tây.
- Thế nhưng anh cũng thả lỏng một chút đi, cũng không phải là người sẽ chết ngay tức khắc, đừng chỉnh cho ông ta trước khi chết còn phải ói hết món quê hương nhà mình ra.
Hứa Thanh Lãng rời đi.
Châu Trạch lại đi tới bên ghế sô pha, nằm xuống.
- A, bại gia tử.
- Bại… gia… tử…
Khóe miệng ông chủ Châu lộ ra một nụ cười.
Đưa tay gõ ở trên bàn trà một cái.
Nói:
- Thì ra là anh còn có mặt mũi cười người khác phá của sao?
...
- Đến đến đến đây, ăn cơm nào, ăn cơm nào, một người một phần, tôi cố ý phân chia hết rồi.
Phương Phương đẩy xe nhỏ đi vào.
Ở bên trong, bắt đầu từ Câu Tân.
Một người một phần cơm hộp.
Tuy nói.
Mỗi ngày chỉ có Câu Tân sẽ ăn hết phần cơm hộp kia.
Nhưng Phương Phương vẫn cố ý chuẩn bị đủ bốn phần.
Có ăn hay không tùy các người.
Ngược lại thì tiền vẫn tính đủ.
Hộp cơm này, giá bán còn đắt hơn cơm hộp phục vụ trên đường sắt cao tốc nhiều.
Câu Tân cứ theo thói quen, uống rượu Bỉ Ngạn Hoa trước, sau đó ăn ngấu nghiến!
Ăn đến có thể nói là ngon lành.
Khánh ở trên chiếc giường bên cạnh anh ta mở mắt ra.
Cứ như vậy mà nhìn anh ta ăn.
- Tôi nói này, cô thực sự không ăn sao? Nếu bộ thân thể này không ăn không ngủ, sẽ bị hỏng đúng không?
Câu Tân vừa ăn vừa hỏi.
Khánh không để ý tới anh ta.
Câu Tân cũng đã quen rồi, ngược lại anh ta có người nghe anh ta nói chuyện, đã đủ hài lòng rồi, còn phải tự đòi hỏi gì đó nhì?
- Còn phải nói, mấy đại lão các người ở nơi này, có thể giống như mấy thứ yêu tinh kia hay không, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, có thể thực hiện ích cốc* rồi sao?
(*là chế độ ăn uống của đạo gia thời trước, không ăn nhưng vẫn không bị đói)
Khánh vẫn không nói lời nào, ánh mắt bình tĩnh.
- Tôi nói này, đại lão à, thương thế kia của ngài cũng đã dưỡng được một thời gian dài rồi, thật sự dự định ở lại đây, cứ như vậy dự định cùng tôi dùng tình yêu mà phát điện sao?
Ngược lại xem náo nhiệt cũng không chê chuyện lớn.
Dạo này Câu Tân cũng không bớt khuyến khích Khánh đi làm chút chuyện gì đó.
Chính anh ta không có sự can đảm này.
Nhưng cũng không ngại thêm dầu vào lửa một phen.
Khánh vẫn không có phản ứng.
Câu Tân chép miệng, tiếp tục ăn cơm của mình.
Lúc này.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Lão đạo đi vào.
Câu Tân bị dọa sợ đến mức tay run run một cái, thiếu chút nữa cơm hộp trên tay đã đổ ra giường rồi.
Lúc này Khánh cũng nhắm hai mắt lại.
Lông mi nhẹ nhàng run rẩy.
Có lẽ, cảm giác của Câu Tân đối với lão đạo, chỉ là đơn thuần sợ hãi đối với loại huyền học mà bản thân không biết mà thôi.
Mà Khánh.
Thì lại phải chịu áp lực càng lớn hơn.
Từ ngày hôm đó, từ khoảnh khắc nhìn thấy tiểu Hầu Tử trèo lên trên bả vai lão đạo ở trong phòng bệnh kia.
Khánh đã hiểu rõ.
Rốt cuộc bản thân đã làm ra một chuyện hoang đường biết bao.
Cô ta lại để cho Phủ Quân đưa mình đi truy giết Phủ Quân!
Đây thật sự là… Ngu đến mức khiến cho lúc bản thân hồi tưởng lại cũng phải khóc nấc lên đi.
- Ồ, đang ăn sao?
Lão đạo thăm dò chào hỏi Câu Tân.
- Vâng, đang ăn, nếu không, ngài cũng thử một chút?
- Không đâu, chờ lát nữa tôi về tiệm ăn.
Lão đạo kéo một cái ghế ngồi ra, ngồi xuống ở trước giường của Câu Tân.
Ông ta cố ý nhìn Khánh ở trên giường một cái.
Nói:
- Cô ta còn chưa tỉnh sao?
Câu Tân nuốt nước miếng một cái:
- Ừm... à...
- Haiz, đáng tiếc, cô bé con này, người vô cùng tốt, thực sự đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận