Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1336: Nghiệt súc (3)

- Tôi không thể trợn mắt nói bừa như vậy được, thực sự đấy đại nhân à, hiện tại địa ngục không còn là của nhà các người người nữa, hơn nữa, trước đây thật lâu, cũng không tính là của nhà các người được.
- Chính là của Thái Sơn, vĩnh viễn, đều là của Thái Sơn!
Ông chủ Châu lông mày nhíu một cái, cố ý nói:
- Tôi nghe nói, trước đây thật lâu, còn có một chủ nhân của U Minh Chi Hải, vị đó cũng rất lợi hại mà.
- Một tên phế vật mà thôi!
- Ngài vừa nói cái gì?
-Một tên phế vật thôi!
- Ngài nói lớn tiếng một chút, tôi không nghe thấy nha!
- Phế vật!
Ông chủ Châu rất hài lòng gật đầu một cái.
Rất tốt.
Hoàn mỹ!
Đồng thời, ông chủ Châu nói ở trong lòng:
Thiết hàm hàm, chuyện này anh cũng có thể nhịn được?
Ngay khoảnh khắc chữ phế vật vừa dứt.
Châu Trạch đã cảm thấy một loại lực lượng vừa quen thuộc vừa mạnh mẽ bắt đầu chủ động hồi phục, bắt đầu dần dần khống chế thân thể của mình.
Ông chủ Châu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Giao ra rồi giao ra rồi.
Có thể lười biếng.
Trong chớp mặt.
Khí chất của Châu Trạch đột nhiên thay đổi.
Trong con ngươi.
Là màu đen giống như vực sâu không thấy đáy đang lưu chuyển.
Ngay sau đó.
Châu Trạch phát ra một tiếng quát khẽ:
- Nghiệt... súc… hỗn… láo…
...
Lúc mọi người đang cãi nhau, thông thường đều sẽ buột miệng, tỷ như mấy lời đại loại “đồ súc sinh mày”, trong khung cảnh chửi mắng nhau ở trong nước, tần số xuất hiện của câu này tuyệt đối không thấp.
Vốn dĩ với tính cách của Doanh câu.
Mà lại dùng cái dáng vẻ du côn như thế này để cãi nhau với người ta, dùng ngôn ngữ để làm nhục đối phương.
Dường như thật sự không quá có khả năng này.
Cho dù là lúc trước, khi đối mặt với nửa gương mặt – kẻ đã từng trở mặt gài bẫy bản thân.
Doanh câu cũng không giận dữ mắng mỏ như vậy.
Có lúc cãi nhau với ông chủ Châu.
Cứ “Chó… giữ… cửa…” lặp đi lặp lại.
Cũng khiến cho lỗ tai của ông chủ Châu nghe tới mức mọc kén rồi, cũng không biết cách đổi mới thủ đoạn gì cả.
Chuyện này chỉ có thể nói, là do lúc trước, Doanh câu nhìn ai không vừa mắt, thì cứ lấy người đó đệm ghế thôi.
So sánh với cục diện hiện tại của âm ti và khi còn dưới thời đại Phủ Quân, thời đại của Doanh câu lúc trước, chẳng qua chỉ có một mình anh ấy ngồi ở ngai vàng của U Minh Chi Hải, nhìn như vắng lặng, thật ra thì, từ một góc độ khác, cũng đã phản ánh nên sự kiêu ngạo của anh ấy.
Cho nên.
Chuyện này chỉ có thể nói rõ được một chuyện.
Đó chính là, người giấy ở trước mắt này.
Có lẽ không thật sự là Phủ Quân.
Mà chỉ là một súc sinh hàng thật giá thật!
Nếu như đem những chuyện xưa của Phủ Quân và Hầu Tử của bọn họ biên soạn thành sách mà nói, đoán chừng cũng có thể chất đầy một thư viện đấy, từ khi bọn họ gặp gỡ nhau, quen biết nhau, hiểu nhau cho tới khi trở thành bạn đồng hạnh, từng chuyện, từng chuyện một, từng chi tiết một, cuộc sống của bọn họ, những trận chiến của bọn họ, chiến công của bọn họ, sự phấn đấu của bọn họ…
« Chuyện xưa không thể nói của Phủ Quân cùng Hầu Tử »
« Tình duyên yêu hận Phủ Quân cùng Hầu Tử »
« Bàn về tầm quan trọng của Hầu Tử đối với Phủ Quân»
« Mối tình chưa dứt giữa người và khỉ » …
Có vẻ như cũng chẳng có bao nhiêu người biết được, rốt cuộc là Phủ Quân các đời có bạn lữ của mình hay không.
Nhưng dường như tất cả mọi người đều có thể xác nhận, bọn họ có thể không có phụ nữ, nhưng nhất định đều có Hầu Tử của mình.
Có thể được gọi là súc sinh, lại có thể thao túng “tàn hồn” của Phủ Quân.
Câu trả lời.
Thực sự chỉ có một mà thôi.
Điều này cũng có thể giải thích rõ ràng một chuyện, đó là tại sao một chuỗi chiêu thức từ khi người giấy ra sân tới lúc này, đều làm cho người ta có một loại cảm giác áp lực rất lớn rất kinh khủng, nhưng ông chủ Châu vẫn cảm thấy đối phương có chút low.
Dùng một thành ngữ không thể thích hợp hơn để giải thích loại cảm giác này.
Đó chính là.
Vượn đội mũ người.
Chẳng qua là hai chữ “nghiệt súc” này, dường như đã thật sự hoàn toàn kích thích người giấy, ngọn lửa màu xanh lam lại lần nữa cuốn tới, mang theo một loại dáng vẻ điên cuồng, trong nháy mắt bao phủ khắp bốn phía chung quanh.
Mọi người thường so sánh một vài thứ gì đó trên phương diện tư tưởng với ngọn lửa, tư duy như lửa, tư tưởng như lửa, nó có thể lan tràn, nó có thể truyền đi, dẫn tới cộng hưởng, thật ra thì từ trên một ý nghĩa khác cũng có thể nói, nó có thể thiêu đốt hết mọi thứ giống như ngọn lửa vậy.
Mà trước mắt, dường như cũng là một loại khái niệm tương tự như vậy.
Sau khi ngọn lửa màu xanh lam nuốt chửng lấy nơi này.
Những thứ còn sót lại.
Cũng không phải là vết nám đen bừa bãi đầy đất nữa.
Mà là một loại bố cục hoang vu do từ màu xanh lam biến thành màu đen.
Đan xen thực tế và mờ ảo.
Lang thang trong khe nứt giữa quá khứ và hiện tại.
Châu Trạch đang đứng ở vị trí trung tâm của nơi này, mà ở phía trước, lại có một cái hang động trong suốt.
Một hình ảnh rất có ý thơ cũng rất trừu tượng, bạn có thể nhìn thấy đây là một cái hang động, nhưng tất cả mọi thứ bên trong hang động, cũng không bởi vì sự tồn tại của hang động mà có chút che giấu nào.
Một người đàn ông trên người mặc trường bào màu lam nhạt, ngồi ở trên ghế trong động.
Đầu đội mão màu tím.
Toát ra một loại khí chất ung dung.
Đồng thời.
Ngay vào lúc anh ta mở mắt ra.
Giống như thể sự vận hành của ngôi sao cũng chịu sự khống chế của anh ta.
Anh ta rất uy nghiêm, giống như chúa tể thực sự.
Châu Trạch cứ như vậy mà nhìn anh ta.
Nghiêm khắc trên ý nghĩa mà nói.
Vị trước mắt này.
Coi như là người đã tạo nên thời đại đại thống nhất khác, sau thời đại của Doanh câu.
Chẳng qua là, Doanh câu lúc trước giống như là lang vương (vua của bầy sói) trên thảo nguyên.
Anh ấy ở đâu.
Mà chỉ cần có anh ấy ở nơi đấy.
Tất cả mọi chuyện của địa ngục.
Đều lấy ý chí của anh ấy làm gốc rễ.
Mà vị trước mắt này, không chỉ đã kết thúc thời đại rung chuyển, hơn nữa còn mình tạo ra một hệ thống vận hành, lại kéo dài đến ngày nay.
Hai vị, đều được tính là nhân vật đứng ở trên vị trí đỉnh chóp vào mỗi một thời đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận