Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1666: Ngày đầu tiên biến trở thành người bình thường (1)

Ở đây không cần phải nói mấy thứ như “Nếu như lúc này Doanh câu biết được ý nghĩ trong lòng Châu Trạch mà nói”.
Doanh câu rất bình tĩnh mà uống rượu.
Doanh câu rất bình tĩnh mà ăn thịt.
Doanh câu rất bình tĩnh mà dùng bánh bao.
Sau đó.
Ở trong lòng.
Dùng một loại giọng điệu tức giận đầy kiềm nén:
- Chó… trông… cửa…
- Tôi đây là vì muốn tốt cho anh.
Ông chủ Châu cảm thấy, bình thường để cho anh ấy hiểu điểm này cũng không sao cả, ngược lại thì anh ấy vẫn luôn ăn không no.
Bình thường cha mẹ nhìn thấy bé con nhà mình ăn cơm được bao nhiêu thì cứ nói để con ăn bấy nhiêu.
Vui mừng còn không kịp đấy.
Có thể ăn là phúc phải không ?
Dù sao cũng đang là tuổi lớn.
Nhưng loại ăn lung tung như thế này, thật sự không thể đề xuất được đâu, đây là ranh giới cuối cùng!
Quan trọng nhất là.
Máu cùng thịt của Phủ Quân.
Tôi đệt.
Ai biết được Phủ Quân nhất mạch này có bị mắc bệnh di truyền đáng sợ gì hay không chứ?
Dù sao.
Từ đời này qua đời khác bọn họ vẫn luôn thích ở cùng với khỉ đó.
Bọn họ đời đời kiếp kiếp đều thích cùng Hầu Tử làm chung một chỗ.
- ... - Doanh câu.
- Khục... Khục...
Doanh câu bỗng nhiên ho khan một tiếng.
Thiếu chút nữa là đã không kiềm lại được rồi.
Ngược lại thì đời cuối cùng lại chỉ chén rượu nói:
- Điều kiện đơn sơ, cũng may, rượu này còn đủ mạnh.
Doanh câu khẽ vuốt càm, biểu cảm nghiêm túc.
- Này, thực sự đấy, sau này không thể bừa bãi…
- Nếu… vừa rồi… anh… ăn…
- Nếu vừa rồi tôi ăn thì sao? À, đúng rồi, mới vừa rồi anh không ra, lúc sắp ăn cơm thì lập tức đi ra ngoài là có ý gì, mặc dù…
- Anh… lập tức.. nổ… rồi…
- ... - Châu Trạch.
Máu Phủ Quân, thịt Phủ Quân, bánh bao Thái Sơn.
Cũng không phải chứ.
Nếu như anh ăn.
Đây cũng không còn là vấn đề quá bổ tiêu hóa không nổi nữa đâu…
Trong một lúc.
Ông chủ Châu còn thật sự rất xấu hổ nếu còn tiếp tục trách móc Doanh câu nữa đấy.
- Lễ… nặng… quá… rồi…
- Tiểu đệ nhàm chán, thật đúng là không còn gì tốt để chiêu đãi anh trai ngài nữa.
- Nếu như đặt ở lúc trước, đám xương vụn cặn bã ở trong Phong Ấn Chi Địa ở cực tây còn chưa có chạy ra ngoài nhảy nhót lung tung, ngược lại tiểu đệ còn có cách bắt được mấy con hung thú coi như tươi ngon cho anh trai anh, dùng chút máu thịt của bọn chúng thêm vào rượu chiêu đãi anh trai anh một phen.
- Bây giờ thì không được rồi.
- Nhưng nhờ có sự quan tâm của anh trai anh.
- Để cho tiểu đệ đây cũng ngồi lên chiếc xe này.
- Tôi là một người.
- n là ân, thù là thù.
- Những thứ này.
- Luôn có thể phân biệt rõ ràng.
- Không… liên… quan… tới… tôi…
- Tôi biết, tôi biết.
Đời cuối cùng lại ra hiệu cho Tiểu Hầu Tử rót rượu.
Tiếp tục nói:
- Nói cho cùng, tôi cùng ông ta, nói là hai người, trên bản chất, còn không phải luôn chỉ có một người sao?
- Ông không bằng ông ta về chuyện đáng yêu. - Châu Trạch nói ở trong lòng.
- Ông… không… bằng… ông ta…
Mấy chữ cuối cùng, Doanh câu không nói ra miệng.
- Một đời bụi bặm, chẳng qua chỉ là mây khói đã qua, mây tụ rồi, mây lại tan đi, cũng chỉ là như vậy mà thôi.
- Anh trai anh đã trầm luân luân hồi vô số đời trong nhân gian này rồi.
- Về chuyện này.
- Không thể nào vẫn chưa hiểu được chứ?
Đời cuối cùng ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút.
Bỗng nhiên lại lên tiếng cảm thán.
- Thật ra thì, có lúc, ngay cả tôi, cũng sẽ có chút mơ hồ.
- Rốt cuộc thì thích ông ta như hiện tại hơn.
- Hay lại thích tôi như trong quá khứ hơn.
- Thậm chí.
- Thỉnh thoảng cũng sẽ làm bối rối.
- Tôi rốt cuộc là tôi của quá khứ hay là ông ta của hiện tại…
Đình hóng mát bắt đầu vặn vẹo.
Sắc trời bắt đầu vặn vẹo.
Đỉnh núi bắt đầu vặn vẹo.
Tất cả mọi thứ trước mắt.
Đều đã bắt đầu vặn vẹo.
Cảm giác buồn nôn mãnh liệt cũng bắt đầu ập tới.
- Ọe!
Châu Trạch nghiêng người sang.
Trực tiếp nôn ọe xuống bên cạnh giường.
Trong bụng không có thứ gì, ngoại trừ nôn ra một chút nước cũng không còn thứ gì nữa, chẳng qua là bên môi dường như vẫn còn lại một chút mùi máu tanh.
Tuy nói người ăn đồ là Thiết hàm hàm, thế nhưng loại “đồng cảm” này, không chịu nổi, thật sự là không thể nào chịu nổi.
Vừa nghĩ tới, bụng lại bắt đầu co thắt.
- Ông chủ, anh tỉnh nói? – Giọng nói quen thuộc truyền tới chiếc giường ở bên cạnh.
Châu Trạch nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh.
Lão đạo đang nằm ở trên giường bệnh ăn trái táo, trong tay kia còn cầm điện thoại di động.
Lúc này.
Châu Trạch mới phát hiện.
Bản thân đang nằm ở trong phòng bệnh ở bệnh viện.
Trên cánh tay còn đang truyền bình nhỏ giọt.
- Ông chủ, ăn táo không?
Lão đạo đưa tới một trái táo.
Châu Trạch theo bản năng lắc đầu, dạ dày bắt đầu co thắt lại.
- Cũng đúng, ông chủ anh vừa mới tỉnh, không thích hợp ăn táo, cái này, ăn chuối tiêu đi.
Lão đạo đưa tới một trái chuối tiêu.
Dạ dày lại co thắt lợi hại hơn.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Cái gì?
- Có chuyện gì xảy ra với chúng ta.
- À, chúng ta xảy ra tai nạn giao thông.
- Tai nạn giao thông?
Châu Trạch bắt đầu hồi tưởng, anh chỉ nhớ được lúc mình đang lái xe thì vô cùng mệt mỏi, hình như phía sau vang lên một tiếng động thật lớn.
Xảy ra tai nạn giao thông sao?
- Chúng ta nằm ở chỗ này làm gì?
- Ầy? - Lão đạo nhíu mày một cái, nói:
- Ông chủ, thông thường sau khi xảy ra tai nạn giao thông, không phải nằm ở trong nhà tang lễ thì chính là nằm ở trong bệnh viện đi?
- Chuyện đó, ông chủ à, hay là hạ điều hòa nhiệt độ xuống thấp một chút nhé?
Lão đạo lầm tưởng là ông chủ nhà mình đang muốn nằm ở trong nhà xác hơn.
- Bây giờ chúng ta đang nằm trong bệnh viện?
- Đúng vậy, ông chủ.
- Ông bị thương sao?
- Cũng còn may, tôi bị thương không nặng lắm, ông chủ anh, hình như bị gãy xương, đầu cũng bị bể, ngày hôm qua là bần đạo đã tỉnh rồi, ông chủ anh vừa mới tỉnh lại, ông chủ, ầy, tôi nghĩ có lẽ anh cần kiểm tra thêm một chút xem bác sĩ nói thế nào…
A.
Đùa gì thế.
Tôi mà lại bị thương do tai nạn giao thông?
Châu Trạch trực tiếp kim truyền nước biển ở trên tay của mình.
Xoay mình xuống giường.
Sau đó.
Bỗng nhiên đầu choáng váng một trận.
Vị trí đầu gối chân trái mềm nhũn,
- Phốc!
Cả người Châu Trạch ngã rầm trên mặt đất.
- Tê...
Thật là đau.
- Ông chủ, ông chủ!
Lão đạo gấp gáp lập tức nhấn chuông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận