Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1726: Hướng (1)

Tay của Bồ tát, vẫn đặt ở trên mặt nạ.
Chiếc mặt nạ này, vẫn luôn chưa được tháo ra, nhưng bàn tay này, cũng vẫn luôn không hề thả ra.
Giống như một người, cảnh giác đặt tay ở trên bao súng, chuẩn bị động tác móc súng bất kì lúc nào.
Một màn này, bởi vì không có một người xem nào khác, nếu không, đứng ở góc độ người xem mà nói, nhất định sẽ cảm thấy Bồ tát hiện tại, rất tức cười.
Nhưng mà, lão đạo sẽ không nghĩ như thế, ông ta là người trong cuộc, “khẩu súng” kia, một khi được rút ra, người bị súng bắn chết nhất định sẽ là ông ta, đương nhiên không thể nào có loại cảm giác bánh xếp trái cây đủ một bộ* như đám quần chúng hóng chuyện được.
(*một câu trong bài hát, ý chỉ việc hứng khởi phấn khích)
Thật ra thì, cũng không được bao lâu, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy đã trôi qua cực kỳ lâu.
Rốt cuộc.
Một người một thú đã rơi vào trạng thái bất động ở bên kia, cũng đã nhúc nhích.
Không đúng.
Thứ nhúc nhích đầu tiên.
Cũng không phải một người một thú này, mà là tòa Vương tọa bạch cốt kia.
Vương tọa bạch cốt trực tiếp lơ lửng lên, cuối cùng, rơi vào đỉnh đầu của Giải Trãi, độc giác của Giải Trãi, đâm vào bên trong Vương tọa.
Điều này không khỏi khiến cho lão đạo nhớ tới một loại nai sừng tấm, trong ấn tượng, hình như có một loại nai có cặp sừng rộng mở, giống như đang đỡ lấy một chiếc ghế như vậy.
Chẳng qua chỉ là, Giải Trãi lúc này, so với bọn chúng, thì tốt hơn rất nhiều.
Châu Trạch lui về sau một bước, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Giải Trãi cũng lui về sau một bước, dường như vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được với món “phụ kiện” mà mình vừa mới được thêm vào, cơ thể có hơi lay động một chút.
- Ồ, đây là đã mua chuộc thành công rồi? - Lão đạo hỏi.
Nếu như chỉ một toà Vương tọa bạch cốt - thứ đã sớm mất đi công dụng lớn nhất, là đã có thể mua chuộc được Giải Trãi, cuộc mua bán này, tuyệt đối là kiếm lời đặc biệt lớn nha.
Châu Trạch lắc đầu một cái, nói:
- Chẳng qua là vật về nguyên chủ mà thôi.
- Đều giống nhau, đều giống nhau. - Trên mặt lão đạo đầy vui vẻ, đồng thời, còn cố ý liếc mắt về phía Bồ tát ở bên kia một cái.
Rất nhiều người đều sùng bái loại vui buồn không để lộ như thế này, sùng bái loại trầm ổn của lão hồ ly như thế này, hơn nữa, còn cho là
Rất nhiều người đều sùng bái cái loại này hỉ nộ không lộ, sùng bái cái loại này lão hồ ly trầm ổn, lại cho là cái loại này yêu sắt thích hiển bãi người, không ra gì.
Nhưng mà, nếu như thật sự làm được đến loại trình độ mà trên thế giới này đã không còn bao nhiêu người có thể khống chế bạn được nữa, nếu như bạn có thể nắm giữ được sinh tử của phần lớn người trên thế gian này.
Vậy thì bạn trầm ổn cho ai xem?
Bạn tính toán thâm sâu cho ai nhìn?
Tự mình biểu diễn cho chính mình xem, tự mình lại tự cảm động cho bản thân một phen, lại tự mình cảm thấy rất tốt đẹp một phen sao?
Lệ khí trong đôi con ngươi của Giải Trãi, đã tiêu tan hết sạch.
Ánh mắt của nó, lại nặng nề lướt qua trên người Châu Trạch.
Vào giờ khắc này, Châu Trạch cảm thấy một loại giải thoát.
Không phải là sự giải thoát từ nguy cơ của bản thân, mà là sự giải thoát từ Giải Trãi.
Dù sao, chuyện bẻ sừng năm đó, đối với Doanh câu mà nói, thực sự không tính là gì, thông thường, người thù dai và trong lòng không bỏ qua được thực sự, thường là kẻ bị đánh đi.
Giải Trãi xoay người, đưa lưng về phía Châu Trạch cùng lão đạo, mặt hướng về phía Bồ tát.
- Vượng... Pháp ca, chính là ông ta, chính là cái lão già đầu không có tóc kia, vừa rồi ông ta vẫn luôn nói xấu ngài!
Vào lúc này, lão đạo vội vã gấp rút muốn xông tới nhỏ Thuốc nước* cho Bồ tát.
(*1 đạo cụ trong game, tác dụng: làm tàng hình trong 18s)
Hành vi này, có chút không ra gì rồi, nhưng hết lần này tới lần khác ông ta lại tình nguyện như vậy.
Nhân lúc tâm trạng pháp thú còn tốt, nhân tiện hỗ trợ giải quyết Bồ tát, mọi người đều có thể yên ổn.
Châu Trạch đứng ở phía sau, ngược lại lại không hề nói gì, nói chính xác, là trong khoảnh khắc mở mắt ra kia, anh đã cảm giác được gì đó.
Giải Trãi.
Cuối cùng phải thăng thiên.
Nguyên nhân mà nó có thể trốn thoát khỏi Hiên Viên kiếm, là bởi vì nó đã sáp nhập bản thân vào bên trong quy tắc, mà Giải Trãi hiện tại, chỉ là một loại biểu hiện tương tự như vòng tuần hoàn hơi nước mà thôi.
Người ở bên dưới.
Nhưng cuối cùng, nó vẫn thuộc về phía trên.
Hơn nữa, sau khi nó buông bỏ chấp niệm hận thù với Châu Trạch, nó cũng đã mất đi nền tảng để tiếp tục ngừng lại ở nơi này.
Chẳng qua là, ngược lại thì có thể thấy được, có lẽ là bởi vì tác dụng của lão Trương, Giải Trãi lại lần nữa bắt đầu hoạt động vó trước của mình.
Lão Trương dự định thăng thiên trước, giúp cho ông chủ nhà mình giải quyết mối uy hiếp trước mắt này trước.
Tay của Bồ tát vẫn đặt ở trên mặt nạ như trước, vẫn không hề thả xuống.
Mà Giải Trãi.
Đã xông tới.
Trong quá trình trùng kích, cơ thể của Giải Trãi, bắt đầu dần dần hóa thành huỳnh quang và tan biến.
Vốn đến từ trời, cuối cùng cũng trở về với trời.
Nhưng trước khi hoàn toàn tiêu tán, cho dù chỉ còn lại một tàn ảnh, thì Giải Trãi này, cũng vẫn là Giải Trãi.
Khí thế như gió, tốc độ như lôi, tiểu thế giới Tu Di – đã bị tàn phá một cách không thương tiếc từ trước, vào lúc này lại càng xuất hiện vết nứt với diện tích lớn hơn, đoán chừng không được bao lâu, sẽ trực tiếp sụp đổ ngay trong lần va chạm tiếp theo.
Bồ tát vẫn quỳ ở nơi đó, tay vẫn nắm chặt mặt nạ, vẫn không hề có phản ứng gì.
Đối mặt với Giải Trãi đã tấn công đến trước mặt, Đế Thính - ở bên cạnh Bồ tát - nhắm hai mắt.
Một thứ giống như một cái bóng màu đen bắt đầu lan tràn ra từ trên người nó.
Ngay sau đó.
Đế Thính phát ra một tiếng gầm thét giận dữ.
Xông tới thay Bồ tát!
- Ầm!
- Grào!
- Grào!
Hai con hung thú xông đánh vào nhau.
Loại cục diện kiểu thế lực tương đương cũng không xảy ra, cho dù là Giải Trãi đang trong trạng thái “về trời”, thì cũng không phải chuyện mà Đế Thính có thể chịu được.
Từng luồng sương mù màu đen bắt đầu lan tràn từ trên người Đế Thính.
Cơ thể Đế Thính cũng bị Giải Trãi va chạm đến mức liên tục lui về phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận