Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1531: Máy thu kinh nghiệm! (2)

Mà lúc này.
Lúc lão thái bà ngồi ở bên kia nhìn thấy phương hướng của lão đạo cùng với lão Trương, lúc này trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay sau đó, vẻ kinh ngạc đã biến thành vui mừng!
Ở trong tầm mắt của bà ta.
Hai người này.
Đơn giản chỉ là những bé con trên người mang theo sức mạnh tín ngưỡng tràn đầy với điểm kinh nghiệm siêu nhiều đi!
Trời ạ.
Bọn họ là những tín đồ sùng kính nhất sao.
Nếu không làm sao trên người lại có được sức mạnh tín ngưỡng nồng đậm như vậy!
Lão thái bà liếm liếm đôi môi bởi vì kích động mà trở nên khô khốc.
Vào lúc này, bà ta đã trực tiếp quên sạch sành sanh tín hiệu cảnh báo đột nhiên vang lên ở trong lòng, đứng dậy, chủ động đi về phía lão đạo cùng với lão Trương.
Châu Trạch đang đứng ở trong rừng sau lưng lão thái bà nhìn thấy một màn như vậy thì không khỏi có chút buồn cười, anh mới vừa cùng lão thái bà chơi trò chơi xoay vòng xoay vòng lâu như vậy, bây giờ, ngược lại thì tốt rồi, người ta chủ động đi về phía lão đạo và lão Trương kìa.
Hai người lão Trương cùng với lão đạo giống với ông chủ Châu năm xưa —— mù.
Hoàn toàn không nhìn ra được điều dị thường của lão thái bà ở trước mắt.
Lúc lão thái bà đi lướt qua bên cạnh bọn họ.
Một tiếng “tích” truyền tới.
Cơ thể lão Trương cùng lão đạo, thoáng cái đã bị cố định lại, đôi mắt cũng bắt đầu ngẩn ra, dáng vẻ giống như là đã ngủ gật.
Đây là trực tiếp bị người ta đánh lén thành công!
Lão Thái Bà có chút kích động lùi về sau một bước, đi tới bên cạnh lão Trương cùng với lão đạo.
Giống như nhặt được kho báu.
Như nhặt được kho báu rồi nha!
Hai người này, nếu như thu được hương hỏa ở trên người bọn họ, nhiệm vụ của bà ta coi như hoàn thành một cách cực kì mỹ mãn rồi.
Bà ta vẫn cảm thấy đầu óc của mình sáng suốt, người ta còn đang cố ý chạy đi lừa gạt mấy người trong thôn làng, nói là ở trong thôn làng thì nhiều người mê tín, bội thu.
Nhưng hết lần này tới lần khác bà ta vẫn cắm rễ trong thành, thật ra thì, người ở đâu cũng đều giống nhau thôi.
Hơn nữa.
Người thông minh thì đến cùng vận may cũng sẽ không kém.
Nhìn đi.
Không phải là gói quà lớn này đã đến rồi sao?
Còn là một lần đến hai người nữa!
Lão thái bà tiến tới bên cạnh lão Trương trước, nhìn về lão Trương đang mơ mơ màng màng giống như là bị thôi miên mà hỏi:
- Nói cho tôi biết, anh tin điều gì?
Cơ thể lão Trương nhẹ nhàng đung đưa trái phải.
Nhẹ giọng trả lời:
- Chủ nghĩa cộng sản.
- … - Lão thái bà.
Lão Thái Bà chép chép miệng, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
Lại tiến đến trước mặt lão đạo, mang theo nụ cười dịu dàng hỏi:
- Nói cho tôi biết, ông tin cái gì, đưa nó cho tôi, được chứ?
Lão đạo lảo đảo, mơ mơ màng màng nói:
- Được.
Trong lòng lão thái bà tràn đầy vui vẻ, nói:
- Nhanh cho tôi, nhanh cho…
Phía sau, Châu Trạch, người đang nhanh chóng chạy vọt tới, chỉ nghe được một tiếng “Oanh”.
Những người bình thường ở chung quanh vẫn đang làm chuyện của mình mà không hề cảm giác được gì.
Nhưng ông chủ Châu chỉ cảm thấy màng nhĩ có chút phát đau.
Lúc lại nhìn về phía trước.
Phát hiện lão thái bà, người lúc trước chơi trò xoay vòng quanh với anh, sau khi đến gần trước mặt lão đạo.
Trực tiếp.
Nổ…

Mắt người, có thể nhìn thấy mọi thứ ở bên ngoài, nhưng lại không nhìn thấy rõ những thứ gần trong gang tấc ở ngay trước mặt mình.
Tiệm sách vẫn luôn cảnh giác nhìn chằm chằm mưa gió ở bên ngoài, dường như ngay cả người một nhà ở trong tiệm sách cũng sẽ theo một cách tự nhiên mà xem nhẹ một chuyện rằng, có lẽ ở bên cạnh mình, cũng sớm đã trở thành “mưa gió” ở trong mắt người khác rồi đi.
Chưa nói đến một ông chủ mỗi lần ăn cơm no là có thể chạy xuống địa ngục hoạt động tiêu cơm một phen.
Chỉ nói đến mỗi một người ở bên trong tiệm sách này, đặt ở bên ngoài, cũng có thể lập một đỉnh núi mà xưng vương xưng bá rồi.
Thật ra thì Châu Trạch chạy rất nhanh, anh muốn bắt sống, bởi vì anh muốn biết, rốt cuộc là người nào, muốn bắt được Hương Khói Chi Lực ở Thông Thành này.
Nhưng lão đạo thì lại không hề cho anh cơ hội đó, dĩ nhiên, điều này cũng không thể quy tội cho lão đạo được, ông ta bị ép buộc, ông ta bị bức, ông ta vô tội.
Đối phương muốn tín ngưỡng của ông ta.
Thì ông ta đã cho nó.
Về phần chuyện sau đó đối phương lại trực tiếp nổ như thế này.
Các người cũng không thể quy tội cho tù binh quá thức thời được đúng không?
Cơ thể của lão đạo cùng với lão Trương đồng thời lảo đảo một phen, nhất thời đều cảm thấy hai chân mềm nhũn.
Lão Trương quỳ một chân trên đất, lão đạo thì đang tới tới lui lui lảo đảo một vòng, “phốc” một tiếng, cái mông đặt xuống đất.
Vị trí xương cụt bị thương, lúc này đau đến mức trực tiếp nhe răng trợn mắt.
Chờ đến lúc Châu Trạch đi đến bên cạnh.
Ngoại trừ việc chung quanh còn có chút tràn ngập mùi thuốc súng ra.
Cũng không còn sót lại chút gì nữa rồi.
- Ông chủ, hóa ra là anh ở đây sao.
Lão đạo nhìn Châu Trạch mà nói, sau đó lắc đầu một cái, tự nhổ nước bọt chính bản thân:
- Tôi già rồi, đi bộ cũng không còn sức lực nữa rồi.
- Ồ, lão Trương, anh phải bồi bổ thêm đi nha!
- … - Lão Trương.
Trên đường trở về, Châu Trạch vẫn luôn cau mày không lên tiếng, tảng đá kia thật sự chỉ đơn thuần là một tảng khoáng vật mà thôi, giá trị cũng không phải là quá lớn, chỉ được cái đẹp mắt mà thôi, coi như chỉ là đạo cụ người ta lấy ra dùng để hấp dẫn những người dâng hương cầu khấn mà thôi, hơn nữa tiệm sách cũng không thiếu đi loại “hòn non bộ” này, cho nên ông chủ Châu cũng không để cho lão đạo lén dọn về.
Lúc đến tiệm sách, Châu Trạch gọi luật sư An qua, nói qua về chuyện lúc ban ngày với luật sư An.
Luật sư An tỏ vẻ như giật mình sợ hãi, anh ta theo bản năng cho là công việc trước đó của mình và Phùng Tứ có sơ sót, là sai lầm trong công việc của mình.
Nhưng chờ đến sau khi Châu Trạch nói xong hết câu chuyện.
Luật sư An mới hiểu được.
Loại số lượng này.
Tuyệt đối không phải là chuyện mà tiểu thần thổ địa gì đó có thể làm ra được, huống hồ hiện tại đám người bọn họ còn đang trong giai đoạn lén lút thành hình nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận