Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1180: Giết người không quan trọng địa điểm (2)

Lão đạo gật đầu một cái.
- Được rồi, ông tiếp tục ngồi đây xem đi, tôi đi ra ngoài một chuyến, mua chút nguyên liệu.
Tuy nói Canh Thần và luật sư An cùng rời khỏi tiệm sách rồi, nhưng thuật con rối của Hứa Thanh Lãng vẫn còn đang tiếp tục luyện tập, đồ chơi này, quả thật là rất hao phí nguyên liệu đó.
May mắn cậu ta là người đàn ông sở hữu hai mươi mấy căn phòng.
Nếu không thật đúng là không chơi nổi rồi.
Lão đạo lại tiếp tục ngồi ở cửa, ở phía trước của ông ta, ánh đèn neon chớp lóe, dệt nên tông màu chủ đạo cho màn đêm náo nhiệt này.
Ở trên đỉnh đầu lão đạo vốn là bệ cửa sổ của căn phòng của luật sư An.
Thằng bé trai đứng ở đó, dựa vào cửa sổ.
Ánh mắt.
Nhìn về nơi xa xăm.
Ngày đầu tiên cô ấy không ở đây.
Nhớ cô ấy!
Cũng không biết cô ấy ở Dương Châu thế nào, có gặp phải nguy hiểm gì đó hay không, có bị bắt nạt hay không.
Ở trong căn phòng ở bên cạnh.
Oanh Oanh ngồi ở trước bàn đọc sách.
Ở trước mặt đang đặt mấy phần giới thiệu về một số gói sản phẩm quản lý tài sản, cô ấy đã xem một lúc lâu rồi, nhưng nhìn tới nhìn lui, càng lúc lại càng cảm thấy, dường như cách quản lý tài sản tốt nhất chính là không biết gì hết…
Hôm nay, Oanh Oanh – người đã vượt qua Hứa Thanh Lãng trên phương diện bất động sản, đang không quá vui vẻ, bởi vì nghe nói quốc gia sắp áp dụng thuế bất động sản.
Buồn nha.
Phiền nha.
Cũng không phải sao.
Người hầu gái của người khác phục vụ chủ nhân của mình là được rồi, mỗi tháng còn có thể nhận được tiền lương không ít, đến lượt bên này của Oanh Oanh, bản thân còn phải bỏ tiền ra cho ông chủ uống cà phê phân chồn mỗi ngày nữa.
Suy nghĩ một chút.
Oanh Oanh vẫn quyết định đợi sau khi ông chủ trở lại để ông chủ đưa ra quyết định đi.
Nhưng cô ấy lại lập tức nhíu mày một cái.
Dường như ông chủ không thích bị mấy chuyện như thế này gây phiền phức đâu!
Cơ thể Oanh Oanh hơi dựa lên trên ghế dựa một chút.
Cầm cốc nước nóng ở bên cạnh lên.
Uống một hớp nước nóng.
Sau đó cầm một xấp giấy tờ bất động sản đủ để chơi bài ở trên bàn, ném vào trong ngăn kéo.
Đứng dậy.
Oanh Oanh nằm uỵch xuống giường.
Sau đó lập tức lại đứng lên.
Mặc dù ông chủ không ở nhà.
Nhưng có một vài thói quen của cô ấy cũng bị ngầm thay đổi rồi.
Giường là một nơi cực kì thần thánh, chưa giặt tắm trước, không thể vấy bẩn nó được.
Oanh Oanh đi xuống tắm rửa.
Nửa giờ sau.
Oanh Oanh quay trở lại phòng ngủ.
Nằm xuống bên mép của giường.
Mở đèn bàn lên.
Cầm lấy «tu dưỡng bản thân của người hầu gái» ở trên tủ đầu giường, bắt đầu ôn tập lại lần nữa.
Cô ấy chỉ ngủ ở phần bên ngoài này, bởi vì vị trí ở bên trong, là ông chủ.
Vừa bật đèn bàn lên đọc sách vừa lắng nghe tiếng gió bên ngoài cửa sổ.
Oanh Oanh bỗng nhiên có một loại ảo giác.
Đó là lúc này ông chủ vẫn đang nằm ở bên cạnh mình, đang ngủ say, tiếng gió này, là tiếng hô hấp đều đều của ông chủ.
Đọc sách khoảng chừng một giờ.
Oanh Oanh khép sách lại.
Đúng lúc này.
Cô ấy nhìn thấy hình như có bóng người xuất hiện ở trong kính cửa sổ kế bên tủ quần áo trong phòng.
Oanh Oanh hơi nghi hoặc một chút, đứng dậy, đi tới.
Ở trong gương.
Cô ấy nhìn thấy chính mình.
Nhưng từ từ.
Quần áo của bản thân trong gương lại bắt đầu phát sinh biến hóa.
Từ quần áo ngủ ban đầu biến thành một bộ quần áo phục cổ.
Lông khổng tước dệt thành váy, vòng tay tinh xảo, cùng với chiếc lắc pha lê trên mắt cá chân.
- Cô là ai?
- Cô là ai?
Oanh Oanh lắc đầu một cái.
Cô ấy ở trong gương cũng lắc đầu một cái.
Rốt cuộc.
Oanh Oanh cũng hiểu được, lui về phía sau mấy bước, lại nặng nề liếc nhìn bản thân ở trong gương, xoay người, lại quay về giường ngủ.
Cô ấy nhắm mắt.
Bắt đầu để cho nội tâm của mình bình tĩnh lại.
Tiêu hóa hết di sản của Hạn Bạt là một quá trình rất dài, trong quá trình này, tự nhiên nhất định cô ấy sẽ bị một chút cảnh hưởng, nhưng chỉ cần nội tâm của mình bình tĩnh lại, thì sẽ có thể vượt qua được.
Dần dần.
Ý thức của Oanh Oanh bắt đầu lâm vào mơ hồ.
Cô ấy.
Đã ngủ…
- Đóng cửa lại, đóng cửa lại!
Đêm khuya, lão đạo kéo cửa cuốn của tiệm sách xuống, trong quá khứ, tiệm sách sẽ luôn buôn bán đến sau nửa đêm, nhưng hiện tại, ngay cả một quỷ sai cũng không có, mở cửa đến sau nửa đêm cũng không có ý nghĩa gì, cũng không làm ăn được.
Đóng cửa, khóa chặt, lão đạo cầm khăn lông và chậu rửa mặt đi vào trong nhà vệ sinh rửa mặt.
Tiểu Hầu Tử cũng cầm chậu rửa mặt nhỏ và khăn lông nhỏ cùng với bàn chải đánh răng dành cho trẻ em, đi theo lão đạo vào trong nhà vệ sinh.
- Hầu... Suy!
- Ọc ọc ọc!
Lão đạo lau lau mặt.
Đưa tay gãi gãi lông trên người Hầu Tử.
Nói:
- Lông lại dài rồi, ngày mai cắt lại cho mày.
Tiểu Hầu Tử gật đầu một cái, dùng cốc nước nhỏ bắt đầu súc miệng tiếp.
Lúc này.
Điện thoại di động của lão đạo reo lên.
- Điện thoại của ai… ồ, ông chủ.
Lão đạo vội vàng nghe điện thoại:
- Alo, ông chủ.
- Lão đạo, ông đang ở trong tiệm sách sao?
- Tôi có ở nha, ông chủ, có chuyện gì sao.
- Há, lần này, tôi có một người bạn cùng về với tôi, cô ta muốn chơi một trận thật vui ở Thông Thành, muốn tìm một người hướng dẫn viên du lịch.
- Chưa nói tới chuyện này, bạn của ông chủ anh chính là bạn của bần đạo tôi, để cho bần đạo làm người hướng dẫn viên du lịch này đi!
- Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy, đại khái sáng mai chúng tôi sẽ quay về, đến lúc đó ông đến trạm thu phí trên đường quốc lộ đón một chút.
- A, gấp như vậy sao, anh không vào tiệm ăn bữa cơm trước sao?
- Không cần, cô ta còn có chút chuyện muốn làm, ông chỉ cần phụ trách dẫn đường là được rồi.
- Được, ông chủ, không thành vấn đề nha! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!
- Được, cứ quyết định như vậy.
- OK, ông chủ! Tin tưởng tôi đi, chắc chắn sẽ không làm cho ông mất mặt.
- Ừ, ông chưa bao giờ khiến cho tôi thất vọng.
...
Lần này, tài xế là ông chủ Châu, mà đang ngồi ở phía sau xe, là ngồi hai tiểu loli, người không biết nhìn thấy, còn tưởng rằng làm cha mang theo hai cô con gái đi du lịch tự túc, vui vẻ hòa thuận đấy.
Đương nhiên rồi, phúc có được con gái như thế này.
Ngoại trừ Vương Kha.
Hình như bất kì ai cũng không chịu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận