Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1147: Chơi khô máu (1)

Nhưng may mắn thế nào đó, sau khi vị tuần sứ lớn tuổi đó giúp cố nhân xong, sau này vị cố nhân đó lại trở thành một kẻ buôn lậu lớn, hơn nữa thứ buôn lậu còn là nhân xà*.
(*từ này chỉ những người trốn theo tàu để vượt biên)
Vào thời đại đó, chính là thời điểm mà ánh trăng mang tên ngoại quốc sáng nhất tròn nhất lớn nhất, rất nhiều người mơ ước được sang những đất nước ở bên kia để đuổi theo mộng tưởng.
Trong một lần hải quan quốc tế kiểm tra đột xuất, người anh em đó hạ lệnh thả chìm hàng, hai cái container chất đầy nhân xà trực tiếp bị thả chìm vào trong biển lớn, hơn trăm mạng người đã hóa thành cô hồn nơi đáy biển sâu.
Chuyện này sau đó đã làm lớn một trận, hàng loạt phản ứng dây chuyền cũng xuất hiện, tỷ như người anh em kia, người vốn đã tiêu xài hết thời gian cả đời mình, vì sao lại phát sinh biến hóa, bị âm ti tiếp tục truy xét rõ ràng.
Vị tuần sứ lớn tuổi đó bỏ trốn.
Sau đó.
Ông ta bị luật sư An mang theo đám người Phùng Tứ đồng thời vây chặn.
Trước khi luật sư An giết ông ta, cảm khái:
- Trong phòng tôi lại phải mất đi một món đồ trang trí rồi.
Tịch mịch, tịch mịch, thực sự rất tịch mịch.
Kết quả tuần sứ lớn tuổi đó tức miệng mắng to:
- Vứt rồi có thể mua thêm!
Nhưng ông ta vẫn bị luật sư An “rắc rắc”.
Cho tới lúc này, luật sư An mới dần dần có loại cảm giác này, giết quá nhiều người, từ đáy lòng, bạn sẽ có một loại cảm giác bị tê liệt, bạn của ngày xưa, so với bạn của hiện tại, dường như đang càng lúc càng cách xa nhau.
Một là một tuần sứ kim bài phong quang vô hạn.
Kẻ còn lại là một luật sư chân chó trong một tiệm sách.
Hai loại hình tượng hoàn toàn khác nhau.
Đang từ từ tách khỏi nhau.
- Hô… làm màu.
Luật sư An đưa tay lục lọi, lại từ trong túi của Trần A Bằng móc ra được một huy hiệu màu bạc, đây là một món pháp khí cấp thấp, có tác dụng trợ giúp khuếch tán tinh thần lực, thật ra thì thứ đồ chơi này rất gân gà, ở trong địa ngục có loại phương thức truyền tin khác tốt hơn, hệ thống truyền tin ở dương gian lại đang ở thời kì phát triển như vậy, ngược lại cũng không dùng bộ đàm mini để làm việc.
Lại đồ chơi này tín hiệu kém, đủ để cho điện thoại di đồng của Trung Quốc kiêu ngạo ưỡn cao bộ ngực rồi!
Luật sư An cầm thứ đồ chơi này nắm ở trong tay, đưa tinh thần lực vào.
Chậc.
Giống là tìm được một món đồ chơi cũ lúc trước vậy.
...
- Ầm!
Lão Trương lại lần nữa bị một cước đạp bay ra ngoài.
Sau đó sẽ lại bò dậy.
Một cảnh rất thú vị là.
Rõ ràng A Phong vẫn luôn đánh người, lại càng đánh càng phiền não, chiến cuộc giằng co, khiến anh ta có một loại cảm giác không ổn.
Chỉ tiếc, khu vực này đã sớm bị Châu Trạch dùng chiếc nhẫn thanh đồng tiến hành ngăn cách, A Phong còn không cảm ứng được một người đồng hành của mình mới vừa bay hơi, nếu không chắc anh ta cũng hoảng lên rồi.
Trên mặt lão Trương đã hoàn toàn bị vết máu bầm che phủ hết rồi.
Lại liều mạng anh dũng.
Con người là một loại sinh vật có khả năng thích ứng rất mạnh.
Bao gồm cả chuyện ăn đòn.
- Lão Trương, đừng buông tay.
Giọng nói của luật sư An của đột nhiên vang lên bên tai lão Trương.
Lão Trương sửng sốt một chút, ánh mắt đảo khắp chung quanh, lại không nhìn thấy bóng dáng của luật sư An.
- Cũng đã bị đánh rồi lâu đến như vậy rồi, còn không có lòng tin sao?
Lão Trương không biết nên trả lời như thế nào.
Bị đè đánh lâu như vậy, còn có thể đánh ra được lòng tin sao?
- Nếu như đối phương có thể giết anh, anh đã sớm chết rồi, tôi đoán chừng, hiện tại đối phương cũng có chút mệt mỏi.
- Căn bản là đối phương không giết nổi anh, anh còn không tự tin nữa sao?
Lão Trương đột nhiên cảm giác những lời luật sư An nói thật có đạo lý.
- Đừng nghĩ tới chuyện phòng thủ, bên trong cơ thể anh là Giải Trãi, nắm giữ một plug-in chỉ nhỏ hơn của ông chủ một chút, lại bị đánh tới thành ra cái bộ dáng này, anh không cảm thấy mất mặt sao?
- Vậy làm sao bây giờ?
Lão Trương hỏi.
Lúc này.
A Phong lại lần nữa xông về phía bên này.
- Hoàn toàn buông thả, tưởng tượng bản thân mình thành một con chó điên, đại diện cho ánh trăng phải tiêu diệt người trước mặt!
- Ặc... - Lão Trương.
- Này chị em hãy can đảm tiến lên, tiến về phía trước, chớ quay đầu lại...*
(2 câu đầu của bài hát “Chị em hãy can đảm tiến lên”, nhạc phim của phim Cao Lương Đỏ)
Luật sư An hát lên.
Lão Trương cũng đứng lên.
Bắt đầu đi về phía trước.
Sau đó bắt đầu chạy băng băng.
Sau đó hoàn toàn bỏ qua tất cả chiêu thức.
Chỉ xông về phía trước!
A Phong do dự một chút.
Bóng người chợt lóe.
Nhanh chóng đi vòng qua sau lưng lão Trương, sau đó thì một con dao cầm tay hướng về phía vị trí cổ của lão Trương.
Nếu là trước kia, lão Trương nhất định sẽ đề phòng chiêu này, dù có bị đánh cũng sẽ không để bản thân bị thương đến những vị trí tử huyệt thực sự, nhưng được luật sư An cổ vũ một trận, lão Trương đã buông thả bản thân rồi.
- Rắc rắc!
Cơ thể lão Trương giống như bị điện giật.
Miệng há thật lớn.
Bạch quang thì vẫn hiện ra.
Nhưng lần này lại không thể hoàn toàn triệt tiêu công kích này được.
- Phốc!
Lão Trương ngã rầm trên mặt đất.
Rơi vào trạng thái hôn mê.
Là cái loại thở ra nhiều hơn hít vào đấy.
- ... - Luật sư An.
Tình huống của bên này, Châu Trạch cũng có chú ý tới, anh thật sự là không hiểu, mới vừa rồi, rõ ràng lão Trương bị đánh rất nặng, cũng đã chống đỡ được lâu như vậy, sao lại đột nhiên nói nằm là nằm xuống ngay vậy được.
Mà luật sư An ở trên lầu hai thì đang lặng lẽ thu hồi tinh thần lực của mình khỏi cái huy hiệu màu bạc nhỏ kia.
Sờ chóp mũi của mình một cái.
Ngẩng đầu.
Nhìn trời.
Ngôi sao ngày hôm nay thật là đẹp nha.
Bản thân anh ta thực sự đắc ý quá rồi.
Lại đi dạy một pháp thú ở nhân gian cách điều động sử dụng lực lượng pháp thú như thế nào.
Chuyện này giống như một dân thường chưa tốt nghiệp tiểu học lại đi dạy cho trưởng thiết kế công trình hàng không quốc gia cách phải thiết kế ra sao để lên mặt trăng vậy.
- Grào!
Đang lúc A Phong cảm giác cuối cùng bản thân đã có thể kết thúc trận chiến khiến anh ta vừa kinh hãi lại nhàm chán này rồi, thì ở sau người anh ta, bỗng nhiên truyền đến một tiếng rống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận