Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1447: Nói tiếng người (2)

Mẹ nó chứ.
Vừa nghĩ tới chuyện trong bầu không khí mới vừa rồi, hoàn cảnh mới vừa rồi, đoạn đối thoại mới vừa rồi.
Vẫn luôn có một người khác nữa.
Một lão giả sống từ thời kỳ Thượng cổ cho tới hiện tại vẫn ở bên cạnh nghe lén.
Châu Trạch liền có một loại cảm giác cực kỳ buồn nôn.
Giống như lúc trước, khi còn ở địa ngục, Doanh câu gặm thêm một miếng sâm núi già, thì phải đau lòng một lần vậy, cảm giác xót xa đó!
- Này, Thiết hàm hàm, hỏi anh một chuyện này.
- Thế… nào
- Loại bệnh này, anh có thể chữa được không?
Y học hiện đại không có biện pháp giải quyết, chỉ có thể hy vọng vào một số phương thức khác mà thôi rồi.
Từ trên phương diện tình cảm mà nói.
Châu Trạch không muốn biến bác sĩ Lâm thành cương thi.
Bởi vì anh cảm thấy, nếu như lão đạo biến thành cương thi, vậy thì lão đạo vẫn là lão đạo.
Tính cách, trải nghiệm, cùng với khả năng thích ứng nhanh chóng của của lão đạo, cho dù lão đạo có biến thành cương thi, ở trong tiệm sách, vẫn có thể có loại cảm giác nơi này là nhà như trước.
Ngược lại.
Ở trong tiệm sách, số lượng cương thi vẫn luôn là số đông.
Biến thành cương thi cũng giống như là về nhà thôi.
Nhưng đối với bác sĩ Lâm.
Châu Trạch vẫn luôn lý trí và duy trì khoảng cách, nhiều lắm là trong lúc thỉnh thoảng chạm mắt, ánh mắt dừng lại ở trên tất chân của người ta thêm mấy giây mà thôi.
Nhưng Châu Trạch vẫn luôn hy vọng cô có thể sống cuộc sống của mình, anh sẽ không đi thay đổi, cũng không muốn đi thay đổi.
- Phải nói rõ ràng trước, loại bỏ phương pháp trực tiếp biến thành cương thi hoặc là thành con rối như xác sống biết đi, đơn thuần, chỉ chữa bệnh, chữa trị cho thân thể của cô ấy, để cho cô ấy có thể tiếp tục sống trong thân phận của người bình thường.
- Bệnh… gì… đó…
- HIV.
Trong lòng, trầm mặc đã lâu.
Ngay vào lúc Châu Trạch đã chờ đến hơi mất kiên nhẫn.
Rốt cuộc.
Lại vang lên tiếng trả lời của Doanh câu,
- Nói... tiếng… người…

- Nói... tiếng… người…
Ông chủ Châu hắng giọng một cái.
Rất nghiêm túc mà nói tiếng người:
- H... I... V...
- ... - Doanh câu.
Liên quan tới nguồn gốc của HIV, bây giờ vẫn chưa có một cách nói chính xác, nghe nói có một chuyện tốt của một người đàn ông tiến vào một con tinh tinh*.
(* theo nghiên cứu khoa học, nguồn gốc của HIV là từ chủng virus SIV ở loài linh trưởng)
Chuyện này nghe thì có chút không thể tưởng tượng nổi, thật ra thì ở trong thực tế, chuyện này cũng không hiếm thấy như vậy, tỷ như ngựa, chó, dê...
Có thể nói, nhân loại, trên con đường thuần hóa bọn chúng vì để phục vụ cho bản thân, mãi mãi luôn tràn đầy trí tưởng tượng như vậy.
Hoặc nên nói là, sự theo đuổi của nhân loại trên phương diện kia, mức độ bỏ công sức và trình độ to gan, không kém những vị nhà khoa học mang cả đời đều dâng hiến cho con đường nghiên cứu khoa học kia đâu.
Tỷ như.
Đời trước, khi Châu Trạch còn làm bác sĩ, đã từng tiếp nhận không ít bệnh nhân cần cấp cứu, đã từng lấy ra quả cà tím dưa leo cùng với đủ loại chế phẩm từ cao su ở mặt trước và mặt sau của bọn họ.
Đúng vậy, lớn đến mức khiến cho người làm bác sĩ như Châu Trạch đay cũng không thể không than thở rằng cơ thể con người thật thần kì.
- Chỉ là một loại virus, tôi có thể thông qua một vài phương pháp khác, lần nãy cho cô ấy một bộ thân thể khỏe mạnh hay không?
- Sinh… tử… do… mệnh…
- Sao anh không nói với tôi nói Diêm Vương muốn anh canh ba chết, nào dám giữ anh lại đến canh năm luôn đi?
Đây là một câu hỏi tu từ rất lạnh lùng.
Bởi vì câu ngạn ngữ này hỏi trúng ngay về Diêm Vương.
Đã từng ăn một người, còn đã từng giết chết một người.
Doanh câu không đáp lời nữa, giống như là đã ngủ say, dĩ nhiên, cũng có thể là tiếp tục ở bên cạnh mà nghe lén.
Đối với chuyện này, ông chủ Châu cũng không biện pháp gì cả.
Cũng may, thời kỳ ủ bệnh của bệnh AIDS tương đối lâu, nói như vậy, tám chín năm cũng không có vấn đề gì, trong khoảng thời gian này, bác sĩ Lâm hoàn toàn có thể sinh hoạt giống như một người bình thường, chẳng qua là một ít chi tiết trong sinh hoạt cùng với phương diện trao đổi cần phải đặc biệt chú ý hơn mà thôi.
Nhưng nếu như nói, trường hợp như lão đạo dù sao cũng đã sống đến bảy mươi, ung dung tự tại thoải mái phóng khoáng một đời, cho nên mới có thể thản nhiên đối mặt với cái chết như vậy, nhưng bác sĩ Lâm lại cũng có loại tâm thái này, ngược lại thật sự khiến cho Châu Trạch có chút ngoài ý muốn.
Tất cả những chuyện này xảy ra, đều không phải là lỗi của cô, nhưng cô lại như một cái vật dẫn lửa, một mồi lửa bị động.
Tất cả những chuyện cô làm, có hai chỗ khác người, một là sau khi kết hôn lại cự tuyệt chuyện chung giường gối với Từ Nhạc, bây giờ cũng có căn cứ trên phương diện pháp lý, chẳng phải chuyện “cưỡng hiếp trong hôn nhân” cũng đã ra đời sao?
Một chuyện còn lại chính là sau khi Châu Trạch chết, lại mua lại căn nhà của Châu Trạch, chuyện này cũng rất dễ giải thích, mấy năm trước giá nhà bốc nhiệt như vậy, không mua một căn thì để làm gì chứ, có đúng không?
Tuy nói Châu Trạch bị tai nạn xe chết, nhưng anh cũng không phải bị mưu sát hay tự sát trong phòng gì đó, cho nên không nói tới chuyện nhà ở có ma gì đó.
Lại nói, thái độ của người Trung Quốc đối với bất động sản, vẫn luôn có thái độ “mượn chết không mượn sống”*, chính là người thuê bị bệnh chết trong căn phòng của mình, chuyện này thì không có vấn đề gì, nhưng nếu như bạn sinh con ngay trong căn phòng của tôi, cũng quá không giải thích được rồi.
(*thà cho người khác thuê nhà làm tang lễ còn hơn cho người thuê nhà sinh con, vì việc tang lễ sẽ nhanh chóng, xong việc sẽ hoàn trả lại, việc sinh con thì diễn ra trong thời gian dài, tục lệ cũ coi đó là chuyện không may)
Ngón tay gãi gãi ở trong tóc của mình một chút.
Ông chủ Châu mím môi một cái.
Anh biết rõ thái độ của mình đối với bác sĩ Lâm, nói là yêu đi, thì không đến mức đó, có chút thích đi, cũng không hẳn là như vậy, nhưng từ tận đáy lòng vẫn hy vọng cô cô thể có cuộc sống tốt đẹp.
Ngẩng đầu.
Ông chủ Châu bỗng nhiên ngây ngẩn.
Tối nay quầng trăng rất lớn.
Giống như đội lên một chiếc nón lá vừa to lại lớn ở trên đỉnh đầu của mặt trăng.
Chẳng qua là, bên rìa của chiếc nón lá ấy, thật giống như dính lấy một tầng huyết sắc nhàn nhạt vậy.
Ông chủ Châu không phải là người yêu thích thiên văn gì đó, ngược lại càng không có nửa xu quan hệ với chuyện gia thiên văn, chẳng qua là theo bản năng cảm thấy, ánh trăng hôm nay, thật giống như có một chút kỳ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận