Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1733: Điếc? (1)

Châu Trạch không phải là bác sĩ tâm lý, cũng tuyệt đối tự hiểu kỹ năng an ủi người khác của mình có trình độ như thế nào.
Anh không biết đời cuối cùng đang có loại trạng thái tương tự như “tâm nguyện của lão già được hoàn thành”, như kiểu nhìn thấy cháu trai của mình kết hôn rồi, ngay hôm sau hôn lễ, trên mặt mang theo nụ cười mà qua đời trong giấc mộng.
Hay là, lúc trước, bởi vì trên đỉnh đầu vẫn luôn có sự tồn tại của Hiên Viên kiếm đe dọa, cho nên, phần lớn sự chú ý của bản thân, đều đặt ở trên việc đánh cờ với Hiên Viên kiếm.
Chờ đến khi kết quả đánh cược đã có.
Khi nhìn lại khắp bốn phía.
Đáo hương phiên tự lạn kha nhân*.
(* 1 câu trong “Thù Lạc Thiên Dương Châu sơ phùng độ thượng kiến tặng” -
酬樂天揚州初逢度上見贈

• “Xem xong viết tặng Lạc Thiên trong cuộc gặp ngắn tại Dương Châu” của tác giả Lưu Vũ Tích; có nghĩa là “Về quê xưa thấy giống kẻ cầm cán rìu mục nát trong tích cũ”, dựa theo một tích cũ, ám chỉ việc giật mình thức tỉnh, chợt nhận ra đã qua một thời gian rất lâu)
Một ngàn năm trước, ông ta muốn điều gì?
Muốn sống sót.
Một ngàn năm sau thì sao, ông ta muốn cái gì?
Chính ông ta cũng không biết.
Nếu như dựa theo góc độ y học về tâm lý học, chuyện này, có phải sẽ được đặt tên là “Hội chứng chấn thương tâm lý do Hiên Viên kiếm” hay không?
- Như thế này đi, tôi biết một bác sĩ tâm lý, là bạn chí cốt của tôi, năng lực của anh ta rất không tệ, đợi sau khi trở về Thông Thành, tôi có thể giới thiệu ông đi gặp anh ấy một chuyến.
Châu Trạch cảm thấy, hẳn là Vương Kha nên cảm kích anh, bởi vì Vương Kha sẽ không nghĩ tới, anh lại giới thiệu cho anh ấy một vị khách hàng tôn quý đến mức độ nào.
Nếu như sau này đời cuối cùng sẽ lại nắm quyền địa ngục mà nói, nói không chừng Vương Kha còn có thể dựa vào đoạn tình cảm thoáng qua này mà trở thành một vị Bành Tổ* đi.
(*trong truyền thuyết Trung Hoa, Bành Tổ được cho là sống đến 800 tuổi)
- Ha ha.
Lão đạo cười một tiếng, đưa tay, rút lấy một điếu thuốc từ chỗ của Châu Trạch, cắn trong miệng.
Châu Trạch ném bật lửa cho ông ta.
Lão đạo châm điếu thuốc.
Không hút.
Chẳng qua chỉ dùng hai ngón tay kẹp lấy, nhìn nó đang cháy.
- Ông có thể trở về rồi tiếp tục suy nghĩ. - Châu Trạch nhắc nhở.
Trong khoảng thời gian ông đang bận suy nghĩ đó, có thể để cho lão đạo thực sự trở lại.
Lão đạo Châu Trạch một cái thật sâu.
Bỗng nhiên hỏi:
- Tôi rất hiếu kỳ.
- Hiếu kỳ chuyện gì?
- Hiếu kỳ chuyện đến lúc anh gặp lại tôi, sẽ có phản ứng như thế nào.
- Đối với tôi mà nói, đời này, mỗi một ngày trôi qua, đều coi như kiếm được lợi.
- Nếu như đã là chuyện kiếm lợi, chiếm trong mấy năm rồi, cũng nên đủ hài lòng rồi.
- Sẽ không thỏa mãn, sẽ không, ha ha ha, ha ha ha ha, con người, thì sẽ không thỏa mãn, thực sự, mãi mãi cũng không biết thỏa mãn.
- Nhất là việc chiếm lợi như thế này, cùng với sự ưu đãi này.
- Trong một thời gian ngắn, có thể con người sẽ có loại cảm kích đến rơi nước mắt với loại hưởng lợi này, có loại cảm kích từ tận tâm can đối với loại ưu đãi này.
- Nhưng chỉ cần thời gian dài hơn, chuyện chiếm lợi này sẽ không được gọi là chiếm lợi nữa, ưu đãi này cũng sẽ không được gọi là ưu đãi nữa.
- Chuyện này sẽ được gọi là chuyện đương nhiên, đây là thứ mà bọn họ vốn nên có, bọn họ cứ yên tâm thoải mái mà hưởng thụ đến chẳng chút lo sợ.
- Về phần.
- Thứ như cảm kích kia.
- Ha ha.
- Chỉ là một quả rắm mà thôi.
- Đó là suy nghĩ của ông. - Châu Trạch nhún vai một cái.
Trong lòng của Cá mặn Phật hệ đang nghĩ, thật đúng là ở nơi cao vô cùng lạnh lẽo nha.
Lão đạo liếm môi một cái.
Nói:
- Tôi sẽ chờ nhìn xem
- Thì xem đi, ngược lại cũng không được bao lâu nữa, vốn dĩ tôi còn đang mong chờ nếu như ông thành công, thì có thể chia sẻ kinh nghiệm một chút, dù sao, nếu thật sự có thể tiếp tục sống sót, ai lại tình nguyện cứ vậy mà kết thúc chứ, đúng không?
- Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của ông, nói lời thật lòng, cũng may ông không phải những ông lão bảy mười bình thường đấy, nếu không, thực sự tôi còn rất lo lắng trong thời gian tôi vào nhà vệ sinh, ông có thể sẽ trực tiếp nhảy lầu từ nơi này xuống đấy.
- Tôi không yếu ớt như vậy.
- Được rồi.
- Ông chủ!
Đúng lúc này, bóng dáng của luật sư An cùng Oanh Oanh xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Lúc trước khi đi xuống mua thuốc lá, Châu Trạch đã nhắn tin qua cho luật sư An rồi, mặc kệ như thế nào, thì cửa ải khó khăn lần này đã xem như quá khứ rồi.
Tốc độ tới của luật sư An cùng Oanh Oanh rất nhanh, hoặc giả là, có thể hai người đã lên đường từ lâu rồi.
- Ông chủ, anh chịu khổ rồi.
Oanh Oanh đứng ở trước mặt Châu Trạch, nhìn kỹ đồng phục bệnh nhân ở trên người Châu Trạch, cộng thêm dấu vết mệt mỏi ở trên mặt anh.
- Không cụt tay gãy chân, không việc gì.
Mặc dù lần này, ở trong bệnh viện chơi đến chết đi sống lại, nhưng cuối cùng cũng thật sự được rồi.
Phía bên ông chủ có Oanh Oanh.
Đương nhiên luật sư An sẽ không thể nào không có ánh mắt tới mức vào lúc này mà đi tranh sủng với Oanh Oanh, gánh nặng của người bẩm sinh nhiều trọng trách, tranh không được.
Cho nên.
Luật sư An trực tiếp đặt sự chú ý lên trên người lão đạo.
- Ha, lão đạo!
Luật sư An đi đến sau lưng lão đạo, dùng thứ dưới háng của mình chọt vào lão đạo.
Trong tay lão đạo còn cầm điếu thuốc, quay đầu lại, nhìn về phía luật sư An.
Luật sư An ôm lấy bả vai của lão đạo, nhếch mép cười hắc hắc nói:
- Mấy ngày nay tôi cũng không nhàn rỗi, ở lân cận nơi này có những tiệm làm tóc gì đó, tôi đã điều tra rõ ràng rồi, có một nơi, bên trong có rất nhiều bà nội…
- Phi phi phi, là những dì nhỏ.
- Chờ lát nữa ăn cơm xong, tôi sẽ dẫn ông đi.
Nếu như bạn hỏi luật sư An, rằng tại sao lại đối xử với lão đạo tốt như vậy, thậm chí còn không tiếc vì ông ta mà thay đổi khẩu vị của mình.
Chắc chắn trước tiên luật sư An sẽ liếc bạn một cái trước, sau đó đáp lại một tiếng: thả dây dài câu cá lớn.
Chỉ tiếc.
Hiện tại con cá lớn đã ở ngay trước mặt của anh ta.
Nhưng anh ta vẫn hồn nhiên không hề hay biết.
- Đúng rồi, ông chủ, lão Trương đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận