Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1343: Lựa chọn (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Dường như đây chính là nguyên nhân mà hiện tại Châu Trạch tiến sâu vào trong linh hồn.
Lúc trước, khi Doanh câu ở trong đáy lòng đối thoại với anh.
Có thể là bởi vì nguyên nhân khoảng cách tương đối dài, hoặc là tín hiệu tương đối kém đi.
Nhưng khi ở nơi này, lúc mặt đối mặt nói chuyện, Doanh câu cũng không hề kéo dài giọng nói và nói lắp nữa.
Châu Trạch gật đầu một cái, dự định ngồi trên sàn.
Doanh câu lại đưa tay, nhẹ nhàng vỗ một cái ở trên bậc thang bên trái người mình.
Anh ấy làm chuyện này rất tùy ý.
Nhưng là sự tùy ý một cách cố ý.
Chuyện này thì lộ ra vẻ rất tận lực.
Có thể suy ra.
Khi Doanh câu ở niên đại kia của anh ấy.
Ngay cả trước mặt hoàng đế cũng không quỳ.
Cưỡng ép bản thân đi công cao hơn chủ tới mức độ “chó săn chết”* như vậy,
(*từ câu “thố tử cẩu phanh”: khi thỏ chết, chó săn cũng bị ăn thịt, chỉ những người ăn cháo đá bát, qua sông đoạn cầu)
Đủ để chứng minh anh ấy không có cái loại tính kết “kéo quan hệ” này, cho dù là học theo Lưu Bị giả mù sa mưa làm ra cái loại hành động ném con* kia cũng làm không được.
(*đã giải thích ở trước, Lưu Bị ném con nhỏ xuống đất để giữ lòng anh hùng – Triệu Vân Triệu Tử Long)
Chưa từng làm, không có kinh nghiệm, cho nên đặc biệt lúng túng.
- Không được không được, quá khách khí rồi, tôi ngồi ở nơi này, tốt lắm rồi.
Cùng ngồi một bậc thang với anh, ngược lại cũng không phải là sợ hãi, mà là có chút không quen, luôn cảm thấy có chút che đậy không sao giải thích được.
Trong thực tế, trong cuộc sống hằng ngày với lão Hứa, mặc dù không tránh được loại trêu chọc lẫn nhau như thế này, nhưng trên nguyên tắc, mọi người vẫn luôn cố ý duy trì một loại khoảng cách.
Đều đã ngồi xuống.
Tiếp theo muốn bàn luận chuyện gì thì cứ bàn luận đi.
Nhưng trong hơn mười phút tiếp theo.
Doanh câu không lên tiếng.
Đương nhiên Châu Trạch cũng không lời nào để nói, bởi vì người muốn nói chuyện là Doanh câu, chứ không phải là anh.
Tình cảnh lạnh lẽo.
Hơn nữa còn lạnh rất lâu.
Thẳng đến lúc ông chủ Châu thật sự có chút buồn bực.
Hỏi:
- Có phải là có nước trà còn chưa được đem lên hay không?
Ánh mắt Doanh rơi vào U Minh Chi Hải ở sau lưng Châu Trạch.
Mở miệng nói:
- Mỗi một thời đại, đều có bắt đầu và kết thúc của thời đại đó, anh có thể giải thích đây là khí vận, cũng có thể hiểu đây là một loại vận mệnh.
- Cảm thán xong rồi?
Châu Trạch hỏi.
Đầu ngón tay của Doanh câu nhẹ nhàng quét qua vương tọa bạch cốt, để lại một vết trầy rất sâu.
- Tôi nói này.
Ông chủ Châu đặt cây bút lông thật to lên trên đùi của mình xong, sau đó vỗ tay một cái, tiếp tục nói:
- Chúng ta tùy ý một chút được không? Cứ như trước đây vậy, muốn nói cái gì thì cứ nói cái đó, không cần phải quá nghiêm túc.
- Anh muốn nói cái gì, muốn có phương châm hướng dẫn gì đó, anh cứ nói thẳng ra, tôi nghe hết, tôi xem thử một chút, không làm như vậy không làm khó người ta, tôi đều có thể đồng ý với anh hết, có được không?
- Cảm giác hiện tại này, thực sự không giống anh nha, lại giống như một cô gái nhỏ ngại...
- Chó… trông… cửa…
- Ừm, cảm giác quen thuộc đã trở lại.
Ông chủ Châu gật đầu một cái.
Ngược lại không phải là ông chủ Châu da tiện, giống như bạn tốt gọi bạn là chó con vậy, bạn còn có thể đi vạch mặt đánh nhau sao?
Doanh câu đứng lên, vốn dĩ Châu Trạch còn tưởng là anh ấy muốn đi lên.
Lại ngồi ở trên vị trí kia lần nữa.
Nhưng ai biết được Doanh câu lại đi xuống.
Lúc đi qua bên cạnh Châu Trạch cũng không dừng bước lại, mà là đi thẳng tới vị trí bạch cốt chất đống ở bên bờ.
Phía dưới U Minh Chi Hải hoàn toàn lâm vào ngưng trệ, thậm chí khu vực trong tầm mắt của Doanh câu, đã bắt đầu phai màu trở nên vô cùng trong suốt, hư ảnh Thái Sơn ở dưới đáy, đã trở nên rõ ràng hơn.
Châu Trạch cũng đứng lên, lại vác bút lông lên, làm giống như một cây gậy mà chống ở trên đất.
- Tôi muốn... Phá hủy tòa Thái Sơn này.
Doanh câu nói ra yêu cầu của mình.
Ông chủ Châu tiếp tục giữ bút lông trong tay, đối với cái yêu cầu này, không bất ngờ quá nhiều, chẳng qua chỉ hỏi:
- Tại sao?
Chuyện này.
Hẳn là có liên quan với chuyện mà Hầu Tử đã làm.
Thật ra thì Hầu Tử vẫn chưa chết, chưa hoàn toàn bị diệt, chẳng qua chỉ là một bộ phận của nó, từ cuộc đối thoại của Doanh câu và Hầu Tử trước đó, có thể thấy được, Hầu Tử đã sắp xếp chuyện gì đó, hơn nữa, phần âm mưu này, lại còn rơi vào trên đầu của anh.
Cái bánh có nhân này, nghe thì quả thật rất thơm, nhưng Châu Trạch vẫn thật sự không dám đi ăn, cũng không có ý định gắng gượng xông lên tiếp cận, nhưng, thực sự phải dùng tới cách hủy diệt tòa Thái Sơn ở sâu trong linh hồn mình sao?
Doanh câu đưa lưng về phía Châu Trạch.
Nói:
- Tôi đã từng đã đồng ý với anh ta, đợi đến lúc điều kiện cho phép, có thể cho anh ta một thân thể, cho anh ta một cuộc sống mới, một… nhân cách độc lập.
Câu này nói, hẳn là đang nói về nửa gương mặt.
Nhưng nửa gương mặt không tin.
Chẳng qua là, dù sao nửa gương mặt cũng là ngôi sao hy vọng và là tấm gương trong vòng tròn chó canh cửa, quả thật anh ta đã thành công, lại bẫy Doanh câu một trận thê thảm.
Tuy nói tình cảnh sau đó có chút thảm, nhưng hoàn toàn là bản thân anh ta muốn chết, nhất định phải đi chứng minh bản thân còn mạnh hơn Doanh câu gì đó, kết quả lại bị dạy dỗ.
Sau đó.
Lại là yên lặng.
Có thứ khác cũng yên lặng, là U Minh Chi Hải đêm nay.
Châu Trạch đang chờ Doanh câu nói tiếp, bởi vì đứng ở góc độ của ông chủ Châu mà nói, anh chính là kiểu mấu hoàn toàn khác với loại tính cách “mệnh của tôi thuộc về tôi chứ không thuộc về ông trời” đầy khí phách kia của nửa gương mặt.
Ông chủ Châu không theo đuổi gì cả.
Không muốn công thành danh toại hay là đại sát tứ phương gì đó.
Thậm chí.
Đứng ở góc độ một người bình thường mà xem, người đã từng chết một lần sau đó sống lại, mỗi ngày trôi qua đều phải cực kì thoải mái, kiếm được cực kì nhiều tiền.
Có Oanh Oanh, có lão Hứa, có cà phê, có báo chí.
Thỉnh thoảng vô tình gặp gỡ bác sĩ Lâm mang tất chân một chút, ảo tưởng trong đầu một chút, đây là người vợ hợp pháp về mặt pháp luật của anh đấy.
Cuộc sống này.
Trôi qua quả thật sự không tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận