Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 469: Vụ án xoay ngược!

Vương Kha đẩy cửa phòng ngủ ra.
Cửa mở.
Anh ta nhìn thấy Châu Trạch nằm trên giường, đang ngủ say, mà Oanh Oanh và Lâm Khả lại nằm bên cạnh, đang đắp chăn, quy củ mà ngủ cùng nhau.
Vương Kha cũng không tiến vào quấy rối bọn họ, anh ta giữ cửa một hồi sau đó lại nhẹ nhàng mà đóng cửa, xoay người đi xuống lại.
Chờ Vương Kha vừa đi.
Lâm Khả lập tức mở mắt ra, Oanh Oanh bên người cũng mở mắt ra.
Hai cô gái cùng nhau vén chăn lên mới phát hiện, quả nhiên quần áo trên người các cô ấy ít đến thương cảm. Sau đó bọn họ lại xốc chăn của Châu Trạch lên, bên trong còn cất y phục của các cô ấy, bọn họ lập tức lấy chúng ra mặc lên.
Mà ông chủ Châu còn đang ngủ say.
Không nhận ra được bất cứ thứ gì.
Đúng là Châu Trạch rất mệt mỏi thật.
- Vì sao không khóa cửa? - Bạch Oanh Oanh có chút bất mãn nói.
- Khóa cửa không phải càng chột dạ sao? - Lâm Khả phản bác.
- Còn tốt hơn hiện tại không phải sao?
- Anh ta là cha của thân thể này.
- Quan hệ cha con hai người thật loạn.
Hai cô gái chỉnh sửa một trận, sau đó Lâm Khả đứng dậy, đẩy cửa ra đi xuống tầng.
Vương Kha ngồi ở tầng một nhìn.
Luật sư An và lão Trương đứng ở cửa thương lượng gì đó, trong tay lão Trương còn cầm điện thoại di động, hẳn là cục cảnh sát lại có việc gọi anh ta về.
- Con tỉnh rồi?
Vương Kha buông tạp chí trong tay xuống, nhìn con gái từ trên tầng đi xuống.
- Vâng. - Lâm Khả lên tiếng.
- Phải đi học rồi, đã chơi đủ chưa? - Vương Kha hỏi.
Lâm Khả nghe vậy, sửng sốt một chút: - Mẹ con đâu?
- Cha dẫn mẹ con cùng đi.
- Hiện tại tình huống của mẹ con đã ổn định, tạm thời sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa. - Vương Kha nhìn chung quanh, nói: - Ở trong tiệm quen không?
- Rất quen.
- Còn muốn tiếp tục ở lại đúng không?
- Con nghe cha.
- Cha cảm thấy con nên tới trường thì tốt hơn, không nên chỉ lo ham chơi.
- Vâng, hai ngày nữa con sẽ dọn đi, đến trường.
Vương Kha cười cười, đứng dậy đi tới bên cạnh Lâm Khả, anh ta muốn đưa tay sờ sờ đầu con gái mình, nhưng Lâm Khả lại lùi về phía sau một bước, tránh né tay Vương Kha, nói:
- Con không phải con nít nữa, không cần sờ đầu con.
Vương Kha gật đầu: - Con gái của cha đã trưởng thành.
Hai cha con nói chuyện với nhau rất đơn giản, Vương Kha nhìn đồng hồ, nói: - Hai ngày nữa cha tới đón con về nhà, thế nào?
- Được ạ.
- Vậy cha đi trước.
- Vâng.
Vương Kha đi, lái xe của anh ta rời khỏi.
Lão Trương cũng đi, nghe nói tổ chuyên án từ tỉnh tới triệu tập hội nghị nội bộ, các nhân viên có liên quan đều phải tham gia. Lão Trương vốn không cần tham gia, vì hành vi lệch lạc của anh ta lần trước khiến bản thân bị buộc phải rời khỏi tổ chuyên án, nhưng có lẽ là vì anh ta vừa cung cấp tin tức đầu mối mới, cho nên người ta gọi anh ta tới cùng nghe.
Luật sư An duỗi lưng, anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng làm luật sư biện hộ cho lão đạo. Dựa theo chứng cứ có thể sử dụng đến xem, khả năng cứu được lão đạo ra vẫn khá lớn.
- A, sao cha cô lại rời đi nhanh thế?
Luật sư An trêu chọc nói.
- Cha tôi đến nói cho tôi biết, tôi phải đi học.
- Anh ta đang muốn đòi lại con gái anh ta.
Tiểu loli ngẩng đầu nhìn luật sư An, trầm giọng nói: - Tôi biết.
- Biết là tốt rồi.
Nói xong.
Luật sư An xoay ly giữ ấm cỡ lớn của anh ta.
Phát hiện cà phê trong lon lại sắp thấy đáy.
Anh ta lấy hết số cà phê còn lại.
Sau đó.
Luật sư An dứt khoát đặt tấm thẻ chứa tiền lúc sáng anh ta định đưa cho ông chủ Châu quyên góp bên cạnh.
- Cứ uống chùa cà phê đắt giá của anh như vậy, hẳn là anh rất đau lòng nhỉ?
Đáng tiếc hiện tại ông chủ Châu đang say ngủ.
Nếu chờ khi anh tỉnh lại biết chuyện này.
Nhất định sẽ vui vẻ tới xịt nước mũi.
Trương Yến Phong tới cục cảnh sát, trực tiếp tiến vào phòng hội nghị. Trong phòng hội nghị có rất nhiều người, dù sao thì đây cũng là vụ án lớn liên lụy đến hơn mười mạng người, đừng nói là trong tỉnh, ngay cả trong bộ cũng vô cùng quan tâm tới vụ án này.
Mỗi một chi tiết và tiến triển nhỏ của vụ án đều dẫn động thần kinh của mọi người.
Trương Yến Phong tìm một vị trí phía sau, ngồi xuống.
Lấy máy vi tính xách tay của mình ra.
Chuẩn bị vẽ tranh châm biếm.
Không phải Trương Yến Phong cố ý tiêu cực biếng nhác, mấu chốt là vì anh ta đã biết chân tướng vụ án này, còn nghe hội nghị cái gì đó, đúng là anh ta không có hứng thú gì quá lớn.
Trong khi bầu không khí trong toàn bộ phòng họp cực kỳ nghiêm túc.
Lão Trương cứ cảm thấy bản thân mình như một dòng thanh lưu.
- Hiện tại hội nghị bắt đầu, mời cảnh sát Trần thông báo hướng tiến triển mới nhất của vụ án cho mọi người biết.
Cảnh sát Trần?
Lão Trương có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu.
Phía trước có một nữ cảnh sát đi ra, lão Trương nhìn lướt qua quân hàm cảnh sát của đối phương, chậc chậc.
Lại nhìn dáng dấp của đối phương một chút.
Chậc chậc.
Lão Trương đóng máy tính xách tay của mình lại, chuẩn bị chuyên tâm nghe thử.
Cũng không phải lão Trương đang suy nghĩ tới chuyện không thích hợp cho trẻ nhỏ gì đó, con của anh ta đã sắp kết hôn rồi, tuy nói hiện tại trông anh ta chỉ mới chừng ba mươi tuổi, nhưng đã qua tuổi nhìn thấy phụ nữ đẹp là động tâm từ lâu.
Bởi vì anh ta đã từng nghe nói tới người phụ nữ này, cô ấy rất nổi danh trong tỉnh sở, mấy năm này liên tục phá rất nhiều vụ án lớn, thanh danh vang dội.
Trên phương diện nghề nghiệp, nam nữ bất bình đẳng là chuyện thường xảy ra, cho dù ở cục cảnh sát cũng giống vậy, nhưng đó không phải vì bọn họ kỳ thị chân chính, mà vì trên bản chất, công việc như cảnh sát này tương đối thiên hướng nam tính hơn, nữ tính muốn vươn lên tạo chỗ đứng trong giới này, thường thường phải làm tới càng thêm ưu tú hơn.
Về phần các bộ phim cảnh sát bắt cướp hoặc trinh sát trong ti vi, mỗi tổ chuyên án đề sẽ phối mấy nữ cảnh sát, đây vốn không phải thực tế, chỉ là một loại thỏa hiệp của đạo diễn đối với cảm quan của người xem thôi.
- Chư vị, tôi đến chậm vài ngày, không thể tham gia điều tra giai đoạn đầu với mọi người. Sau khi tôi tới Thông Thành, tôi tốn hai ngày để chỉnh hợp vật chứng và đủ loại đầu mối tin tức, buổi sáng, cục công an thành phố Thông Thành lại đưa tới một phần chứng cứ rất có giá trị.
Cảnh sát Trần tết tóc đuôi ngựa, tư thế hiên ngang đứng trên đài, màn ảnh máy chiếu phía sau cô ấy đang chậm rãi mở lên.
- Có một điều tôi muốn nói, sau này tôi đã dành thời gian đi xem lại hiện trường phát hiện án, phát hiện hiện trường đã bị người phá hư tới không ra hình dáng, tôi hy vọng nhân viên có trách nhiệm phải điều tra kỹ chuyện này.
Mọi người im lặng một mảnh, vừa đi lên đã muốn trực tiếp truy cứu trách nhiệm, thật khủng bố.
Lão Trương lại thầm cười cười trong lòng, hiện trường phát hiện án bị phá hư là vì ông chủ và nữ bộc chạy tới đó đánh một trận.
- Sau khi tôi tới, đã lấy được tin tức rằng Lục mỗ mà mọi người đã cơ bản chấp nhận là kẻ hiềm nghi, là hung thủ thật sự trong vụ án liên hoàn này, mà sau khi kẻ hiềm nghi bị bắt cũng thừa nhận chuyện đó. Nhưng mấy ngày nay kẻ hiềm nghi đã phản cung.
- Kẻ hiềm nghi có phản cung, tôi cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào, trên thực tế, nếu như lão ta vẫn cắn răng kiên quyết thừa nhận những người đó là do chính anh ta giết, đó mới thật sự là kỳ quái.
- Mời mọi người xem hình ảnh sau lưng tôi, đây là vết thương trên người người chết La mỗ, nguyên nhân cái chết của nạn nhân là do mất máu quá nhiều, nhưng mấy vết thương này tôi đã đích thân làm giám định, mông, bắp chân, cánh tay, kết quả giám định từ vết thương ở mấy nơi này là do dao phay trong nhà tạo ra.
- Cũng chính là chiếc dao phay kẻ hiềm nghi Lục mỗ đã cầm trong tay ở hiện trường phát hiện án.
- Mời mọi người chú ý tới vết thương nhiều hơn một chút, ở chỗ này tôi đã làm mô phỏng 3d, mời mọi người chú ý phương thức cắt ở mấy vết thương này.
Ở đây có rất nhiều cảnh sát hình sự có kinh nghiệm phong phú. Ngay từ đầu có lẽ bọn họ không cảm thấy gì, nhưng sau khi nhìn thấy mô phỏng 3D, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
- Mọi người có cảm thấy, vị trí vết thương cùng với phương hướng cắt rất kỳ quái không?
Cảnh sát Trần làm ra động tác cắt.
- Mọi người có thể thử mô phỏng lại, coi tay mình như đao, tự cắt một miếng thịt trên bàn chân của chính mình xem. Sau đó mọi người lại thử mô phỏng lại, tự cầm đao cắt một miếng thịt trên cơ thể người khác, phương hướng vết thương và thói quen dùng sức đều khác nhau.
- Nếu chỉ có một chỗ như vậy, có lẽ đây chỉ là vừa khớp, thế nhưng nếu có rất nhiều chỗ như vậy, không thể dùng từ vừa khớp để hình dung.
- Cảnh sát Trần, ý của cô là?
- Đúng vậy, tôi cho rằng người đã cắt thịt từ trên người nạn nhân xuống không phải kẻ hiềm nghi Lục mỗ, mà là chính bản thân người chết La mỗ.
Trong lúc nhất thời, tất cả cảnh sát ở đây đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Bản thân người chết tự cắt thịt của mình?
- Cũng có thể đó là do hung thủ bức bách. - Một cảnh sát đưa ra ý kiến, nhưng nói xong, anh ta lại im lặng.
Hung thủ đưa cho người ta một cây đao, kêu anh ta tự cắt thịt của mình?
Người bị hại sẽ không phản kháng sao?
- Trên người người bị hại không có vết tích, chú ý, là không có chút vết tích nào, điều này có nghĩa là xác suất rất lớn, trước khi chết người bị hại vẫn nằm trong trạng thái thân thể tự do.
- Mặt khác, trong số vật chứng được mang tới, đồ gia vị bình trong phòng bếp, trên bếp gas đều xuất hiện máu đọng cùng với vân tay của người chết.
- Trên đồ dùng trong nhà người chết, xuất hiện dấu vân tay của người chết là một chuyện rất bình thường, vậy mà ngoài dao phay kẻ hiềm nghi Lục mỗ kia cầm khi cảnh sát chạy tới hiện trường, trên những dụng cụ khác trong phòng bếp đều không hề xuất hiện vân tay của Lục mỗ.
- Lục mỗ đã cầm đao chờ cảnh sát đến, hơn nữa ngay từ đầu, lão ta cũng thừa nhận là mình giết người, cho nên trên phương diện này, Lục mỗ không cần phải xóa dấu vân tay làm gì, lão ta không có động cơ này. Hơn nữa cho dù lão ta có muốn nhưng sao lão ta có thể chỉ loại bỏ dấu vân tay của mình mà giữ lại dấu vân tay của người bị hại?
- Cho nên tôi cho rằng, đây là người bị hại đã tự cắt thịt của mình, sau đó lại đích thân tiến hành nấu nướng.
- Cuối cùng, căn cứ theo việc kiểm tra vân tay trên tủ đông, chúng tôi phát hiện ở hai bên trong tủ đông có vân tay của người bị hại rất rõ ràng, mọi người có thể xem bức tranh này, tôi đã hết sức tiến hành xử lý thêm một bước y theo phương hướng chỉ tay, dùng thứ này để suy đoán ra động tác của người bị hại ngay lúc đó.
- Trải qua suy luận của tôi, lúc đó người bị hại đã chủ động tiến vào bên trong tủ lạnh, hơn nữa, tuy rằng chúng tôi có tìm thấy vân tay của kẻ hiềm nghi Lục mỗ bên ngoài tủ đông, nhưng không phát hiện vân tay ở bên trong tủ đông.
- Buổi sáng, cảnh sát hình sự khu Thông Thành mới đưa ra một phần chứng cứ mới, sơ bộ chứng thực, thi thể vô danh số hiệu F Hạ Xuân Hoa, một trong số những người bị hại, đã bị La mỗ này sát hại năm 2016.
- Tóm lại, kết luận của tôi là người bị hại La mỗ chính là hung thủ đích thực trong vụ án giết người liên hoàn này, mà kẻ hiềm nghi Lục mỗ hiện tại không có đầy đủ động cơ giết người.
- Lục mỗ đã lớn tuổi, có thể là vì sau khi anh ta đi từ chỗ “mại dâm” đến nơi phát hiện án tìm di động, phát hiện thi thể người chết, tinh thần bị kích thích mạnh sinh ra ảo giác.
- Không lẽ cô muốn chúng tôi muốn thông báo cho công chúng, là bản thân người chết tự cắt thịt của mình, sau đó lại cầm thịt của mình xào lên, tiếp đó anh ta ăn cơm nói chuyện phiếm với Lục mỗ. Chờ sau khi Lục mỗ đi rồi, bản thân người chết lại nằm vào trong tủ lạnh, chết?
- Cảnh sát Trần, nếu thông báo như vậy, cô cho rằng công chúng sẽ tin sao? Dư luận sẽ tin sao? Sao cảnh sát chúng ta có thể giải thích rõ với công chúng được?
- Chúng ta là cảnh sát, không phải quản lý club.
- Chúng ta chỉ cần giải thích rõ với quốc huy trên đỉnh đầu của chúng ta, giải thích rõ với chân tướng chúng ta phát hiện ra được!
Cảnh sát Trần tắt máy chiếu, tiếp tục nói:
- Hiện tại, tôi kiến nghị lấy nguyên nhân chứng cứ không đầy đủ, huỷ bỏ việc khởi tố với kẻ hiềm nghi Lục mỗ. Trong bản án này, rất có thể Lục mỗ chỉ là một người bị hại, kẻ sát nhân liên hoàn đã lừa gạt lão ta đến nhà mình vì mục đích gì, hẳn không cần tôi phải giải thích thêm?
- Mà chúng ta.
- Lại nhốt người bị hại chân chính vào trại tạm giam thời gian dài như vậy, Lục mỗ đã thừa nhận tổn thương tinh thần một lần, nếu vì chúng ta tạm giam dẫn đến bệnh tình của Lục mỗ xấu đi.
- Đây mới thật sự là chuyện cảnh sát chúng ta phải giải thích!
Bạn cần đăng nhập để bình luận